Ba cái vỗ này quả nhiên vừa vang vừa dứt khoát, lập tức vang vọng khắp nơi, vui mắt cực kỳ!
Cho dù có không ít người biết rõ đây là quá trình cần làm, mục đích là để cứu người, nhưng vẫn không nhịn được bật cười ra tiếng.
Có người vừa cười vừa nghĩ, mông này rất nhiều thịt nha, có thể đánh tới mức tiếng vang thanh thúy vọng khắp sân đấu...
Lý Trường Minh từ từ tỉnh dậy, hắn liếc mắt nhìn thấy Tả Tiểu Đa, lại phun một ngụm máu ra, mong đợi hỏi: “Ta thắng không?”
“Ta nhận thua thay ngươi.”
Lý Trường Minh lập tức nóng nảy: “Vậy ngươi đánh thức ta làm gì? Cho ta... thêm nửa phút nữa, ta nhất định sẽ kéo hắn vào chỗ chết! Ít nhất cũng có thể lưỡng bại câu thương!”
“Như vậy đời này của ngươi cũng coi như vứt, không đáng đâu!”
Tả Tiểu Đa thản nhiên giải thích một câu, lập tức kéo Lý Trường Minh lại.
Đi được vài bước hắn lại nói thêm: “Làm theo cách của ta là có thể làm Tây Môn Đại Khánh tỉnh lại, ta là thẳng nam, không thích gu này nên không tự mình đi cứu hắn nữa, miễn cho lại bị ăn vạ nữa, thế đạo ngày nay, kiểu người nào cũng có...”
Mãi đến khi trở lại chỗ ngồi, Lý Trường Minh vẫn còn khó chịu, hắn buồn chán thì thào không ngừng: “Ta làm lão hiệu trưởng bẽ mặt... Ta làm Nhị Trung mất thể diện...”
Máu tươi ở khóe miệng cùng nước mắt ào ào rơi xuống.
Hắn thế này thật không phải làm ra vẻ, mà là thật sự đau lòng.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng tung hoành khắp các trận chiến ở Long Hổ Bảng bao lâu, đến tận bây giờ vẫn luôn toàn thắng, một lần thất bại duy nhất thế mà lại xảy ra trong tay mình!
Trong lòng tiểu mập mạp khó chịu vô cùng.
“Lần thua trận này của ngươi không coi là bại, mà là cống hiến rất nhiều, đó là nền tảng cho thắng lợi hôm nay của chúng ta!”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Ngươi xử lý người có chiến lực cao nhất trong đám bọn họ; ít nhất là thần hồn bị thương rất nặng, không đến vài ngày là không thể hồi phục được, cho dù có một trăm khoang điều dưỡng cũng không thể làm thần hồn khôi phục nhanh chóng được.”
“Ta vốn định kêu dừng ngay từ khi ngươi phun ra ngụm máu đầu tiền, nhưng nếu vậy thì cái giá đối phương phải trả chẳng đáng bao nhiêu, cũng không xứng với cái giá ngươi phải trả, cho nên bèn chờ đến bây giờ mới kêu dừng, tuy khiến ngươi bị thương nặng, nhưng cũng trực tiếp phế bỏ kẻ có chiến lực mạnh nhất của họ!”
“Ta nói trận chiến này ngươi không thua không phải không có căn cứ, nếu thắng trận này, cuối cùng đoạt được giải quán quân của Long Hổ Bảng, công lao của ngươi chính là lớn nhất.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói.
Lý Trường Minh nước mắt lưng tròng nói: “Ngươi đừng an ủi ta, nếu ta thật sự đoạt đi công lao lớn nhất của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ đánh ta. Ta lại không phải không biết... Ngươi thích nhất là tính sổ sau..”
“Phụt...”
Mấy người Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh đi đến muốn an ủi vài câu, nghe hắn nói như vậy, cảm đám đều bật cười.
Tả Tiểu Đa trợn mắt há to miệng, ngây ngốc một lúc sau mới nói: “Vậy ngươi khóc đi, khóc chết luôn đi cũng được.”
“Ông đây không khóc nữa.”
Lý Trường Minh lau nước mắt, ngừng khóc: “Vừa rồi ngươi nói nếu trận này thắng, ta có công lớn nhất, cuối cùng đạt quán quân, ta là công đầu. Đây là không được sửa lại đâu đó, tất cả mọi người đều nghe được!”
“...”
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, im lặng một lúc không lên tiếng lần thứ hai.
Lý Thành Long ở một bên cằn nhằn, thì thào tự nói: “Như này có coi là Lý Trường Minh ngủ Tây Môn Đại Khánh không? Tiểu mập mạp, ngươi có định chịu trách nhiệm không?”
Đề tài này lập tức làm cho mấy người cực kỳ hứng thú: “Ừm, nói cũng đúng... Lý Trường Minh, tên tệ bạc này, thì ra ngươi không muốn chịu trách nhiệm.”
“Chậc chậc, đáng thương Tây Môn Đại Khánh, bị người ta ngủ không công...”
“Tệ bạc... Lý Trường Minh.”
Lý Trường Minh mặt mũi vặn vẹo: “...”
Thật sự không còn sức lực cãi cọ, nếu không nhất định phải một mình quần ẩu với bọn họ!
....
Ghế trọng tài, vài giáo viên Cao Võ nhìn thấy Tả Tiểu Đa mang người xuống, nhìn Nhất Trung Tiềm Long bên kia cứu đội trưởng của mình tỉnh dậy.
Thật lâu sau, bọn họ mới trao đổi ánh nhìn quỷ dị với nhau.
“Thật sự rất khá!”
Sáu giám khảo đồng loạt nhìn về phía Tả Tiểu Đa và Lý Trường Minh, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Tuy rằng trận chiến này Nhị Trung thành Phượng Hoàng nhận thua.
Nhưng trong đó có rất nhiều thứ... Đáng để suy ngẫm lại!
Ở trong mộng cảnh do Đại Mộng Thần Công xây dựng, tuyệt đối là sân nhà của Lý Trường Minh!
Cho dù vì cơ thể bị thương, tu vi hạn chế, nhìn như có hại, nhưng chỉ cần tiếp tục ở lại mộng cảnh, ưu thế của Lý Trường Minh sẽ càng ngày càng lớn.
Một khi thật sự đi đến bước sinh tử tồn vong, người cuối cùng phải chết nhất định là Tây Môn Đại Khánh!
Điều này đã xác định ngay từ giây phút hắn bị kéo vào mộng cảnh!
Đương nhiên, Lý Trường Minh làm việc cực đoan cũng sẽ không có kết quả tốt, nói cho cùng hắn cũng là mạnh mẽ vượt cấp đi vào mộng cảnh để giết người, cuối cùng cái giá phải trả rất có khả năng chính là chặt đứt con đường tu luyện, đi đến bước đường cùng!
Nhưng dù thế nào, nếu xét về mặt thắng thua, từ đầu đến cuối, người thắng đều là Lý Trường Minh.
Nhưng Tả Tiểu Đa lại nhận thua trước khi hắn bước lên bờ sinh tử.
Ngay khi thần hồn của Tây Môn Đại Khánh chắc chắn bị hao tổn, nội tạng bị nứt toác đến phun máu...
Ngay khi Lý Trường Minh sắp đánh chết đối thủ. Hắn lại nhận thua.
Mấy giáo viên đều đặt tay lên ngực tự hỏi: nếu là ta, ta sẽ kêu dừng vào lúc đó sao? Càng nghĩ, thế mà lại càng không dám khẳng định.
Nhưng càng là như thế, lại càng khiến Tả Tiểu Đa có vẻ đáng tin cậy hơn!
Bởi vì thắng thua mà mình để ý, trong mắt Tả Tiểu Đa lại không đáng một đồng. Cái hắn để ý là tính mạng và tiền đồ của anh em!
Người như vậy, dù ở thời điểm nào cũng đáng giá để người khác tin tưởng phó thác phía sau lưng mình cho họ.
“Không phải hắn không cần thắng thua; cũng không phải không đành lòng giết Tây Môn Đại Khánh. Chẳng qua cái hắn để ý hơn chính là vết thương của anh em mình; hắn biết rõ đánh tiếp sẽ thắng, lại thà nhận thua một lần cũng muốn Lý Trường Minh bình yên vô sự, không bị thương đến căn nguyên, tiền đồ vô tận, trí tuệ này đáng để uống cạn một chén lớn!”