Hai kiếm quyết đấu, ta chỉ dùng Ti Vũ kiếm chào hỏi người, bộ ta không có cái khác sao?
Ta lấy đại chùy ra có thể khiến ngươi biến thành bánh thịt ngay và luôn đấy!
Thậm chí tuyệt chiêu tinh hoa của Ti Vũ Kiếm mà Tả Tiểu Đa cũng chưa phát huy hết, nếu không sao Lan Băng Nhụy liên tục đổi kiếm pháp, dễ dàng đổi chiêu!
Đối với trận đấu này, ngay từ đầu, đừng nói Viêm Dương Chân Kinh, thậm chí đến cả kiếm Tả Tiểu Đa cũng không muốn lộ ra!
Bây giờ không những bị Lan Băng Nhụy ép lấy kiếm ra, cuối cùng còn không thể không lộ thực lực tu vi Viêm Dương Chân Kinh.
Tuy thắng rồi, nhưng đối với Tả Tiểu Đa, trong lòng vẫn không thoải mái.
Haizz, hai con át chủ bài lại bị lộ nữa!
Tiếp sau đây còn chơi sao nữa?
Ta sắp hết át chủ bài rồi…
Rầu quá đi thôi!
Khu vực mấy nghìn mét chung quanh, nước sương bốc lên mù mịt, giống như mây chầm chậm bay lên cao, chầm chậm lên, rất lâu rất lâu sau, cả khán đài mới khôi phục phạm vi nhìn.
Ngoại trừ số ít người ở cự ly gần ra, dù tầm nhìn những người khác cực kỳ tốt cũng chỉ có thể ánh sáng đỏ lóe lên, rồi bị hơi nước bay lên che tầm mắt, không thấy gì nữa.
Ừ, hoặc còn có thể rập rờn nghe được một bóng dáng lóe trên không trung nói mấy câu, nhưng còn lại thì không biết gì cả.
Mãi đến sau khi ổn hơn mới thấy Tả Tiểu Đa trên võ đài!
Trực tiếp còn dày đặc sương mù che tầm nhìn hơn, không thấy gì hết.
Điều duy nhất mọi người nghe rõ ràng, đại khái cũng chỉ là một câu lúc người kia đi…
Viên Dương Chân Kinh!
Viêm Dương Chân Kinh?
“Khụ khụ…”
Có người khẽ ho một tiếng.
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn, chỉ thấy sáu vị trọng tài cuộc thi không biết đến sau lưng mình lúc nào, không thiếu một người, tập thể chạy qua.
Ngoại trừ sáu người bọn họ còn bảy tám giáo viên Cao Võ cũng đứng ở nơi cách hắn không xa.
Lúc này cả sân đều im lặng.
Ai nấy đều nhìn mình như nhìn yêu quái.
Vừa nãy ho mấy tiếng chính là thầy Mã - Mã Trường Tư kia.
Vẻ mặt thầy Mã thất vọng, chán ngán.
Hắn biết, sau trận chiến này, Cao Võ Hoa Dương của mình muốn chiêu Tả Tiểu Đa vào học đã biến thành ước mơ quá cao!
Hoàn toàn không có khả năng!
Vẻ mặt Đinh Tú Lan đầy sửng sốt, hai mắt long lanh như cự long phát hiện kho báu vô bờ bến, ánh mắt mấy giáo khác cũng sáng quắc.
Ngay tức khắc, Đinh Tú Lan và giáo viên Cao Võ Tiềm Long quay đầu cùng lúc, nhìn giáo viên Cao Võ Vân Đoan ở Thượng Kinh kia, đồng thanh nói: “Thầy Thôi, lời nói như gió, nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói thì không thể chối bỏ đâu! Tả Tiểu Đa này, rõ ràng ngươi đã từ bỏ rồi! Không thể tranh với bọn ta nữa đâu!”
Thầy Thôi dại ra, cả người ngẩn ngơ trên sân.
Không tranh giành?
Mẹ nó chứ… Thiên tài tuyệt thế cấp bậc truyền kỳ như thế này, nếu không tranh, e rằng khi trở về sẽ bị lãnh đạo cả trường đánh đến chết!
Nhưng mà lời nói ra như nước hắt đi...
Mặt thầy Thôi căng đỏ, đỏ mặt tía tay tranh luận: “Ta… ta nói không tranh, thì… ta nói không… tuy ta… mẹ nó… Đúng! Ta nói không tranh giành rồi, đương nhiên ta nói thì giữ lời, nhưng vừa nãy hiệu trưởng gọi đến, nói chính xác là phải tranh!”
“Hiệu trưởng nói rồi, lời ta nói đều không có tác dụng gì!”
Thầy Thôi chơi xấu ngay và luôn, càng la hối om sòm lên, đạo mạo nghiêm trang trưởng thành vững vàng trước đó bay sạch sẽ.
Đinh Tú Lan và giáo viên Cao Võ Tiềm Long kia đồng thanh mắng: “Vô cùng trơ tráo! Thôi Thượng Nhan, uổng cho ngươi còn là giáo viên Cao Võ, lại nói một đằng làm một nẻo… trước mặt nói là nhất ngôn cửu đỉnh, coi lời nói của mình như cái rắm, thật sự thối không ngửi nổi!”
Thầy Thôi đỏ mặt: “Là hiệu trưởng bọn ta nói… Hiệu trưởng bọn ta nói muốn tranh…”
“Mặt mũi hiệu trưởng các ngươi lại bị ngươi đem đi làm chuyện như vậy!”
Đinh Tú Lan hừ một tiếng, bèn lấy điện thoại ra, bấm một cái.
Bên trong truyền ra tiếng thầy Thôi Thượng Nhan rõ ràng rành mạch: “... Lan Băng Nhụy này, Cao Võ Vân Đoan chúng ta muốn… điều kiện, Tả Tiểu Đa, Chu Vân Thanh kia… không tranh với các ngươi…”
Vẻ mặt Thôi Thượng Nhan ảm đạm như thấy quỷ: “Má nó chứ… ngươi lại ghi âm?”
Đinh Tú Lan khinh thường: “Đức hạnh Cao Võ Vân Đoan các ngươi ra sao, giới Cao Võ ai không biết? Ta không phòng bị các ngươi chẳng phải phí cho ta lớn tuổi thế này sao… Nghe cho rõ, Thôi Thượng Vân ngươi nghe kỹ cho ta, đảm bảo này chính là ngươi đại diện Cao Võ Vân Đoan làm!”
“Nghe nghe… ừ, Cao Võ Vân Đoan bọn ta! Cho hỏi sau từ này là ý gì? Dù hiệu trưởng các ngươi đến thật, có cách thay đổi sự thật trước đó sao?”
Đinh Tú Lan hăm hở: “Chuyện này, Cao Võ Vân Đan các ngươi bị loại rồi!”
“Đúng vậy! Cao Võ Vân Đoan cá ngươi bị loại rồi!”
Giáo viên Cao Võ Tiềm Long kế bên hết sức phấn khởi, đậu mòe, vẫn là phụ nữ cẩn trọng hơn, lần này cùng nhóm với phụ nữ là ông đây may mắn rồi, nến không thật sự bị tên họ Thôi này chơi xỏ rồi…
Thôi Thượng Nhan lồng lộn lên, vứt bỏ thể diện luôn, nhân tài quan trọng hay mặt mũi quan trọng? Cái này không cần nói: “Dù ông đây mất hết mặt mũi, phun nước bọt ra rồi nuốt lại, ông đây cũng phải tranh người này! Nhân tài hoàn hảo quyền chưởng bộ kiếm ám khí này, huống chi… huống chi còn tu luyện thành công Viêm Dương Chân Kinh! Các ngươi muốn sỉ nhục ông đây mấy câu? Muốn chơi đùa lòng các ngươi!”
“Khốn nạn! Vô sỉ! Phát rồ!”
Đinh Tú Lan mắng ầm lên: “Bây giờ ta công bố lên mạng, truyền khắp thiên hạ! Thôi Thượng Nhan, ta cho ngươi tiếng xấu ba đời!”
“Xấu mười đời ông đây cũng phải tranh!”
Thôi Thượng Nhan đập vỡ bình, hoàn toàn không cần mặt mũi nữa, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhóm cả người dường như đột phá gông cùm gì, phẫn nộ nói: “Ông đây nói lời không giữ lời đây! Làm sao nào? Lời nói ông đây như rắm, người làm gì ta?”
“...”
Tất cả giáo viên Cao Võ kể cả Đinh Tú Lan đều cứng họng.
“Má!” Giáo viên của Cao Võ Tiềm Long tức giận mắng lẩm bẩm: “Ông đây giúp ngươi đột phá giới hạn rồi… má nó bản lĩnh lời nói như rắm…”
Tả Tiểu Đa ở đây mới vừa mở mắt, tất cả giáo viên đề tụ lại, dán mắt trên người hắn.
Như Thôi Thượng Nhan nói, về mặt năng lực, quyền bộ chưởng kiếm ám khí đủ cả, với lại còn có tầm nhìn đại cục, có năng lực tổ chức, có kế hoạch mưu lược, có năng lực sắp xếp thành cục, quả thật không thiếu gì cả; về mặt tính cách, có lòng chính nghĩa, tôn sư trọng đạo, không hề bảo thủ, tùy cơ ứng biến, mưu trí linh hoạt…