Để tay lên ngực tự hỏi, nếu bản thân mình ở vào trong trận quyết đấu như vậy, bản thân mình sẽ làm gì?
Trên chín mươi chín phần trăm sẽ thuận theo chiều gió, tiếp tục chiến đấu, sẽ không thẳng thắn lên tiếng, đắc tội giáo viên.
Nhưng Tả Tiểu Đa lại lựa chọn nói thẳng ra, nhắm thẳng vào phần quan trọng nhất, không úp mở chút nào.
Ta kính trọng ngươi là thầy giáo, là bởi vì ta trước nay vẫn luôn luôn kính phục thầy cô giáo của ta, kính trọng hoàn toàn. Cũng bởi vì như vậy, ta rất tôn trọng nghề giáo viên này!
Ngươi lại làm ra chuyện không công bằng như vậy, chính là đang phá hủy sự kính trọng của ta đối với nghề giáo viên này, không biết nói như thế nào cả!
Thậm chí Tả Tiểu Đa còn cảm thấy lời mình nói vẫn còn quá nhẹ.
Sắc mặt của thầy giáo râu lấm tấm bạc kia bỗng nhiên biến đổi, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Nhưng tất cả hành vi trước đây của ngươi chẳng phải đều gây ra sự bất công sao?”
Tả Tiểu Đa lạnh nhạt nói: “Cái gọi là công bằng, tùy theo từng người, khác nhau theo thời gian và nơi chốn, bây giờ là lúc nào, nơi nào? Bây giờ là trận chiến trong một cuộc thi lớn, nơi diễn ra trận chúng kết! Tâm cơ, thủ đoạn xưa nay đều là một phần của thực lực, ta coi nó là đồng bọn, dù thế nào cũng không thừa nhận là bất công. Dù sao việc ta có thể làm, người khác cũng có thể làm, chuyện này há có thể có bất cứ sự bất công đáng để nói sao?”
“Có lẽ trong nhận thức của ngươi, việc làm của ta có điều bất công nên định nghĩa nó là không công bằng, nhưng, quy tắc của giải đấu cũng không có văn bản rõ ràng quy định tuyển thủ dự thi không được phép nói chuyện làm ảnh hưởng đến đối phương. Nhưng văn bản thật sự lại có quy định, loại hành vi của ngươi chính là vi phạm quy tắc!”
Tả Tiểu Đa thân thể như ngọc, dáng người kiên cường, ánh mắt không lùi bước chút nào, nhìn chăm chăm thầy giáo kia, lớn tiếng nói: “Cho nên, ta không sai! Là ngươi bất công!”
Mọi người đều kinh ngạc!
Đội trưởng đội dự thi Long Hổ Bảng này đang chiếm giữ ưu thế toàn diện trong trận chung kết, lúc giải nhất sắp tới tay lại nhắm thẳng vào việc trọng tài bất công.
Đám người Đinh Tú Lan cũng có vẻ mặt bất mãn, chỉ là sự bất mãn này cũng không phải dành cho Tả Tiểu Đa.
Triển Tiểu Phi khà khà cười khẩy; “Cổ Viễn Hàng, ngươi lên tiếng quấy nhiễu cuộc thi, đưa ra lý do đi chứ?”
Thôi Thượng Nhan vô cùng bất mãn: “Đợt thi đấu nhiều ngày như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, Cổ huynh nên nói ngươi là bị kích thích hay là có gì khác?”
Cổ Viễn Hàng hừ lạnh một tiếng, gương mặt tái mét, lãnh đạm nói: “Lão phu không thẹn với lương tâm!”
Vẻ mặt Đinh Tú Lan phức tạp, có ý muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ liếc nhìn Tả Tiểu Đa với vẻ áy náy.
Đúng vào lúc này.
Một giọng nói lạnh như băng trên khán đài: “Cổ Viễn Hàng, ngươi không thẹn với lương tâm? Lời này ngươi cũng nói ra được? Nếu không phải ngươi có thù với Côn Lôn Đạo Môn ta, ngươi sẽ làm như vậy sao?”
Cổ Viễn Hàng gầm lên một tiếng: “Ai?”
“Ta!”
Mây mù trên bầu trời bỗng nhiên tản ra, bóng người uyển chuyển của Mục Yên Yên xuất hiện ở giữa không trung, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, điềm nhiên nói: “Cổ Viễn Hàng, ngươi tự hỏi lòng mình xem, có phải hay không?”
Cổ Viễn Hàng giận dữ phản bác: “Không phải!”
Mục Yên Yên giận dữ: “Không phải ư? Ngươi có dám đối diện với Đại Đạo Thiên m, thề với Thiên Đạo không?! Nếu không phải Tinh Không Bộ, Long Môn thối và Trích Tinh Chưởng của Tả Tiểu Đa liên quan đến Côn Lôn Đạo Môn, ngươi sẽ cảnh tỉnh? Giúp người này, hại người kia sao?”
“Thế nào, ngươi cho rằng ỷ vào thân phận trọng tài của ngươi, Tả Tiểu Đa sẽ giống như các học sinh bình thường khác, nuốt giận vào bụng, mặc ngươi muốn làm gì thì làm sao?”
Mục Yên Yên chỉ ngón tay lên không trung, quát lên: “Có thù có oán gì ngươi cũng có thể đến Côn Lôn Đạo Môn, ra oai với một đứa trẻ có nghĩa lý gì? Chuyện này, ta chắc chắn sẽ báo cáo!”
Sắc mặt của Cổ Viễn Hàng trở nên trắng bệch, không thấy huyết sắc.
Đại Đạo Thiên m, thề với Thiên Đạo?
Chuyện này hắn thật sự không dám, bởi vì đúng như Mục Yên Yên đã từng nói, hắn vốn có tâm tư cá nhân.
Mục Yên Yên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tả Tiểu Đa ở bên dưới, ngón tay tạo thành nắm đấm trong yên lặng.
Hai chân Tả Tiểu Đa mềm nhũn quái lạ, cả người đều co rúm vì sợ hãi, nói chuyện cũng sợ đến mức cà lăm: “Mục... Mục...”
Muốn nói xin chào Mục sư phụ, nhưng chưa đợi đến lúc hắn nói ra, Mục Yên Yên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đợi đấy!”
Sau đó bỗng nhiên hóa thành một đám mây trắng trên không trung, nhanh chóng tung bay, rõ ràng là đã đi rất xa.
Tả Tiểu Đa chảy mồ hôi ròng ròng.
Trong lòng lặng lẽ cân nhắc, sau khi hoàn thành trận chiến thì lập tức bỏ nhà ra đi?...
Nhìn theo bóng dáng Mục Yên Yên đã đi xa, toàn bộ sân đấu hoàn toàn yên lặng.
Sắc mặt Cổ Viễn Hàng dần dần chuyển thành trắng bệch.
Đang tích khoe mẽ thì bị làm cho mất mặt.
Đúng như Mục Yên Yên từng nói, sở dĩ Cổ Viễn Hàng dám làm như thế là do đã nắm chắc phần thành công, Cổ Viễn Hàng cho rằng Tả Tiểu Đa chắc chắn không dám công khai chuyện này trước mặt mọi người, thậm chí truy cứu chuyện này.
Cho dù mình đã cảnh tỉnh Chu Vân Thanh nhưng lại dùng hình tượng của một trưởng lão nhân hậu để nói ra.
Người bên ngoài xem ra có động cơ tốt: chỉ bảo học sinh.
Chỉ cần không bị vạch trần tại chỗ, như vậy bản thân mình chắc chắn sẽ không sao; sau tất cả, những lời bàn tán trên internet có thể dùng lý do này để đè xuống.
Nhưng hắn không ngờ, tất cả mọi thứ đều không như mong muốn, suy nghĩ và hành động của Tả Tiểu Đa này lại không giống với tất cả học sinh mà hắn tưởng tượng trong nhận thức, thật sự lật bàn trước hàng trăm cặp mắt trên toàn quốc đổ dồn vào trên sóng trực tiếp.
Đây chính là chuyện xưa nay chưa từng thấy, dẫn đến tình hình rơi vào tình trạng ác liệt nhất.
Đang trời yên biển lặng bỗng nhiên bùng nổ bom nguyên tử!
Đất bằng nổi sóng!
Lúc này sắc mặt của Đinh Tú Lan khó coi vô cùng, vào đúng lúc này, nàng đã có dã tâm giết chết Cổ Viễn Hàng!
Khăng khăng giúp đỡ một phía trong trận chung kết, hơn nữa còn bị người khác vạch trần ngay tại chỗ, người bênh vực một phía không ngờ lại là một trọng tài...
Mà điều khiến Đinh Tú Lan nhức đầu nhất là Cổ Viễn Hàng còn là thầy giáo của Cao Võ Tổ Long mình nữa chứ! Mẹ kiếp.
Hơn nữa, điều nghiêm trọng nhất là lúc Cổ Viễn Hàng mở miệng, bản thân Đinh Tú Lan cũng đã kiêng nể thể diện của Cao Võ Tổ Long, không vạch trần ngay tại chỗ. Cũng đang nghĩ, có lẽ Tả Tiểu Đa không dám vạch trần chuyện này.