“Nhưng Tả Tiểu Đa không như vậy, với tình huống hiện tại, Vân Thanh đang áp chế Tả Tiểu Đa, nếu Tả Tiểu Đa rút lui, tự nhiên có thể trốn khỏi thế công, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không lùi bước, rõ là đang lấy an nguy của mình làm tiền đặt được cho cơ duyên đột phá của Vân Thanh, hoàn toàn là giúp Vân Thanh hoàn thành đột phá!”
“Chỉ có đối thủ như vậy, đối thủ thật sự mới kích phát ra Vô Hồi Kiếm của Chu Vân Thanh, mới là Vô Hồi Kiếm chân chính như ý nghĩa của nó!”
“Nếu là các ngươi giúp luyện tập, có làm gì cũng không kích phát được sát khí mức này, mãnh liệt lừng lẫy mức này! Đây cũng là điều mà học sinh trường ta thiếu hụt lớn nhất trong mấy năm gần đây!”
“Chu Vân Thanh có thể đột phá trong khi chiến đấu, chính là cơ duyên may mắn nhất của Chu Vân Thanh! Bởi vì hắn gặp đúng người! Bỏ qua lần này, cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại nữa!”
Cố Thiên Phàm mạnh mẽ nói: “Đứa trẻ này rất tốt! Rất tốt! Các ngươi còn chưa nhìn ra sao, mặc dù nói về mặt kiếm thuật, lấy tu vi Viêm Dương Chân Kinh của hắn thì chỉ cần gom góp kích phát một chưởng là có thể dễ dàng đánh gãy đột phá của Vân Thanh! Nhưng từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng kiếm để đối kháng, kích thích, giúp đỡ. Nếp sống của xã hội hiện tại mà còn có được đối thủ như vậy, thật đáng giá kết bạn cả đời, quý trọng cả đời!”
Lời Cố Thiên Phàm nói, không chỉ có hắn nhìn ra, mà những trọng tài ở đây cũng nhìn ra.
Cho dù ban đầu không hiểu được, nhưng lấy trình độ của bọn họ, sau khi xem một lúc, sao có thể không nhìn ra được?
Mỗi người đều mở to mắt, cẩn thận nhìn toàn cảnh trận đấu, không dám hơi sơ ý, có nửa phần qua loa.
Mỗi người đều đang cầu nguyện!
Thậm chí bọn họ còn quên lấy thân phận cùng lập trường của mình để quan tâm thắng bại.
Đơn giản là so với việc Chu Vân Thanh có thể đạt tới độ cao hay không, thắng bại của trận đấu này đã trở thành râu ria, không đáng nhắc tới!
Tả Tiêu Đa ngươi nhất định phải chống đỡ đó!
Nhất định phải chống đỡ!
Nhất định không cần đố kị người tài!
Nhất định phải tiếp tục kích thích!
Bây giờ cái ngươi kích thích chính là thiên tài kiếm đạo trước nay chưa từng có, thậm chí kích phát ra một người mà ngay cả người sáng tạo ra Vô Hồ Kiếm năm đó cũng không đạt được trình độ cao như vậy!
Bởi vì đối thủ đúng rồi!
Chính như lời Cố Thiên Phàm nói, Tả Tiểu Đa quả thật đã nhìn ra, cũng biết hiện tại Chu Vân Thanh gặp được ngộ đạo kiếm đạo ngàn năm có một!
Về điều này, chính như lời Cố Thiên Phàm nói, nếu như Chu Vân Thanh vượt qua, đó chính là nhân tài vô song một đời huy hoàng!
Lúc này chỉ cần Tả Tiểu Đa lùi về phía sau, sẽ lập tức chặt đứt lần ngộ đạo kiếm đạo này!
Chiến đấu tấn công liên tục là có thể kích phát.
Nhưng mà, có thể mọi người đều đặt sự chú ý lên người Chu Vân Thanh, hoàn toàn xem nhẹ nguy hiểm mà Tả Tiểu Đa phải chịu vào lúc này.
Bây giờ Tả Tiểu Đa căn bản đang là chỉ mành treo chuông, từng giây từng phút đều đang chịu mạo hiểm trí mạng.
Phải biết rằng bây giờ Chu Vân Thanh đang ở trong trạng thái ngộ đạo kiếm đạo, kiếm đạo hắn thi triển vận dụng cùng suy diễn ra hoàn toàn hơn hẳn ngày thường.
Năng lực chiến đấu và ưu thế nào chỉ tăng gấp đôi, đồng thời hiện giờ hắn hoàn toàn không có ý thức.
Nói cách khác, Tả Tiểu Đa đối mặt với Chu Vân Thanh chính là đối mặt với người có thực lực nhưng hoàn toàn không biết hạ thủ lưu tình!
Giây này phút này, cho dù Tả Tiểu Đa bị nghiền thành bột mịn dưới kiếm của hắn, hắn cũng không biết, giờ phút này, trong đàu hắn chỉ có một chữ 'công' duy nhất, mạnh mẽ tấn công không ngừng, cường công không thôi!
Tả Tiểu Đa chẳng những phải lùi bước, mà còn muốn dốc toàn lực phản công, kích thích kiếm ý của Chu Vân Thanh.
Không đủ lực lượng thì vận chuyển lực của Viêm Dương Chân Kinh đến góp cho đủ số!
Nếu cơ duyên trùng hợp gặp được ta tại thời điểm thế này, như vậy ta sẽ giúp ngươi một tay, đưa ngươi vào mây xanh!
Ti Vũ Kiếm, Tiểu Vũ Kiếm, Ngũ Phương Kiếm... Trong quá trình chiến đấu, Tả Tiểu Đa luân phiên sử dụng hơn mười loại kiếm pháp khác nhau, cuồn cuộn xông ra, kiếm quang rộng lớn trải rộng cả lôi đài!
Trận chiến ác liệt càng kéo dài, dù mục đích chính của trận này là để giúp đỡ Chu Vân Thanh, nhưng trong quá trình đối kháng liên tục, Tả Tiểu Đa sử dụng nhiều loại kiếm pháp cũng khiến hắn dần thuần thục chúng hơn, quen thuộc trôi chảy, tự tại tùy tâm, càng rèn luyện kiếm tâm kiếm khí, làm cho mạnh mẽ, sắc nhọn, chiến ý, sát ý, tất cả vô cùng thuần túy!
…
Nhất Trung Thủy thành.
Cố Thiên Phàm nhìn kiếm khí của Chu Vân Thanh, thấy nó uốn cong nhưng có khí thế như rồng, dần hiện ra hình ảnh kiếm khí cao ngất, kiếm khí kịch liệt lừng lẫy này như bay tằng lên trời, nuốt trọn sông núi, hắn rốt cuộc cũng vỗ tay một cái!
“Được rồi! Thành công rồi! Rốt cuộc cũng đã thành công rồi!”
Đến mức này, quá trình ngộ đạo đã đạt tới giai đoạn hoàn mỹ!
Nhưng Chu Vân Thanh vẫn đang ở trong trạng thái ngộ đạo hỗn độn, kiếm khí còn ở trường kiếm vẫn chuyển động như một con rồng khổng lồ hất tung biển mây, uy lực tăng lên vùn vụt lấy trạng thái mắt thường có thể nhìn rõ!
“Tới được bước này, căn cơ đã hùng hậu vượt qua ta năm đó, vượt qua không chỉ là một bậc.”
Đôi mắt Cố Thiên Phàm sáng lên: “Rất tốt, rất tốt, sau này nhất định phải nhớ rõ, thấy Tả Tiểu Đa là phải cảm ơn. n huệ này rất lớn...”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Cố Thiên Phàm hít sâu một hơi, nói: “Đến tận lúc này, cảnh giới đã tới mức viên mãn, không còn thiếu sót gì nữa... Chẳng qua nếu có thể lại tiếm thêm một bước, có thể kích phát sát khí của Vô Hồi Kiếm... Đó chính là một tầng cao hơn, thành tựu như ảo mộng... Chỉ tiếc... Đây thật sự...”
Mới nói tới đây, hắn chợt trợn tròn mắt, trong mắt đã lộ vẻ không dám tin.
Trong đôi mắt ngoài vẻ khó tin ra, còn cả vui mừng như điên không thể kìm nén.
Hắn thất thanh nói: “Đây... Sao có thể... Sao hắn lại làm được tới mức này? Tới mức lấy tính mạng mình làm tiền đặt cược để giúp đỡ Vân Thanh, tình nghĩa cao thượng như vậy, làm cho ta biết phải cảm ơn thế nào! Khắc sâu vào ngũ tạng, không còn gì hơn, không còn gì hơn...”
Hiệu trưởng già Cố Thiên Phàm kích động đến mức đôi mắt đỏ lên, nước mắt rưng rưng.
Bởi vì.