Những người không tới chính là không được mời, hoặc là những người đó không đủ tư cách tham gia mà thôi!
Hôm nay đồng thời còn là lễ tốt nghiệp của Nhị Trung thành Phượng Hoàng năm nay!
m nhạc to lớn mạnh mẽ, bay bổng qua lại trên không ở trên Nhị Trung; bức chân dung thật lớn của Hà Viên Nguyệt cao to sừng sững ở trước lầu dạy học của Nhị Trung.
Tất cả giáo viên và học sinh cùng nhau khom người cúi chào.
Nguyện vọng của ngươi, chúng ta đã giúp hoàn thành một cái!
Còn nguyện vọng khác, chúng ta vẫn đang tiếp tục cố gắng!
Sau này nhất định như ngươi mong muốn, tâm nguyện viên mãn!
Cô à, ngươi yên tâm đi.
Giáo viên và học sinh của Nhị Trung chúng ta nhất định sẽ không phụ hy vọng của ngươi!
Sau đó chính là phát bằng tốt nghiệp Nhị Trung cho tất cả học sinh đã đạt tới Tiên Thiên; sau đó nữa là lấy ra mấy thư thông báo trúng tuyển thật dày.
Đây là thư thông báo trúng tuyển do các trường Cao Võ phát ra, khoảng thời gian trước thi vào rất nhiều, hiện giờ đã gửi toàn bộ đến trường học.
Những người được đọc tên lần lượt đi lên lấy, mỗi người đều có nơi để đi.
Về phần đám người Tả Tiểu Đa tham gia thi đấu, bọn họ không cần tham gia cái gọi là cuộc thi vào viện giáo; tất cả học sinh tham dự thi đấu Long Hổ Bảng mỗi một người đều có quyền lợi được tuyển thẳng.
Giấy báo trúng tuyển đều đã được phát cho từng người.
“Hai trăm ba mươi bảy học sinh Tiên Thiên của trường chúng ta có một trăm bảy mươi bảy người vào được viện giáo Cao Võ trong lòng ngưỡng mộ!”
Lý Trường Giang đại biểu lãnh đạo trường học nói chuyện: “Còn lại năm mươi bốn học sinh có ba sự lựa chọn: thứ nhất là chọn đi đến trường huấn luyện nghề ở nơi xa xôi, thứ hai có thể lựa chọn nhập ngũ đi Nhật Nguyệt Quan, còn về phần lựa chọn thứ ba là ở lại Nhị Trung học lại một năm, sang năm thi lại một lần nữa.”
Đúng vậy, học sinh chỉ cần là đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì chính phủ sẽ không bỏ mặc những người này lưu lạc bên ngoài; bởi vì những người này có lực sát thương quá lớn đối với người bình thường, một khi bùng nổ sẽ trở thành nguy hại và tổn thất cực kỳ đáng sợ.
Hoặc là nhận đào tạo nghề, tương lai tham gia các loại việc làm cho võ giả, hoặc là nhập ngũ, đương nhiên lựa chọn học lại cũng có thể, chẳng qua cái giá phải trả khi học lại cực kỳ xa xỉ.
Bởi vì đã tới cảnh giới Tiên Thiên, đạt được yêu cầu, nhưng bởi vì thực lực của bản thân không đủ thế cho nên không có Cao Võ nào bằng lòng thu nhận. Như thế cho dù là học lại một năm vẫn sẽ như cũ chưa hẳn có đủ thực lực tiến vào Cao Võ!
Hơn nữa nếu tuổi của thí sinh vượt quá ba mươi lăm thì Cao Võ cũng sẽ không nhận.
Lý Trường Giang nhiệt tình tràn trề thao thao bất tuyệt một trận.
Tả Tiểu Đa ở phía dưới buồn ngủ gật đầu một cái, lại gật đầu một cái…
Thật ra không phải tinh thần không tốt, mà là Tả Tiểu Đa có tật xấu này, một khi họp hay nghe báo cáo là cứ ngủ gà ngủ gật.
Chẳng qua rất nhanh Tả Tiểu Đa không ngủ gà ngủ gật được nữa, bởi vì đã tới phân đoạn quan trọng là khen ngợi nhóm sáu người Tả Tiểu Đa.
Sau đó nữa là tất cả học sinh tốt nghiệp chụp tập thể một tấm hình lưu niệm, nhóm sáu người Tả Tiểu Đa bị vây vào vị trí chính giữa, cũng chính là cái gọi là vị trí trung tâm, lúc nhấn nút chụp may mắn thế nào mà bắt được khoảnh khắc Lý Thành Long đang làm mặt quỷ với Lý Trường Giang, còn lộ ra răng nanh thật dài…
Tách một tiếng.
Hình ảnh dừng lại ở đây.
Tuy rằng sau đó lại liên tục chụp thêm vài tấm hình, nhưng cuối cùng mọi người nhất trí quyết định ngoại trừ giữ lại tấm hình đẹp nhất, thì tấm hình nhe răng kia cũng giữ lại luôn.
Bởi vì thật sự là rất đặc biệt, làm cho người ta vô cùng khó có thể quên.
Cái răng kia của Lý Thành Long quả nhiên là rất to rất sáng, trực tiếp làm Tả Tiểu Đa ở vị trí trung tâm nổi bật lên, một chút cũng không dư thừa!
Cả tấm hình này, mọi người cầm lên không cần nhìn kỹ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy thứ chiếm vị trí trung tâm nhất… là một cái răng nanh thật dài!
Tấm hình này tuyệt đối là lịch sử đen của Lý Thành Long!
Quả nhiên là đen đến không thể đen hơn, còn đen hơn cả mặt!
Học sinh tốt nghiệm cầm bằng tốt nghiệp đối mặt với băng biểu ngữ mở rộng, tất cả mọi người đều nước mắt như mưa, không thể dừng được.
“Nhị Trung luôn luôn chào đón các ngươi trở về!”
“Dù có đi bao xa cùng đừng quên nơi này là nơi bắt đầu giấc mơ của các ngươi!”
Phối hợp với những lời Hà Viên Nguyệt từng nói qua làm thành biểu ngữ, trong nháy mắt cảm xúc mọi người đều dâng trào.
“Nghỉ mười ngày!”
Lý Trường Giang tuyên bố: “Trong mười ngày kế tiếp này, giáo viên lớp Tiên Thiên tốt nghiệp có thể nhận lời mời ăn cơm, không tính làm trái quy định!”
…
Đại hội mở xong rồi.
Một mình Hồ Nhược Vân lén lút đi lên tầng cao nhất.
Vào văn phòng của Hà Viên Nguyệt lúc trước.
Nàng đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi ở bên trong, dường như có thể cảm nhận được hương vị Hà Viên Nguyệt để lại.
Lão hiệu trưởng, lại là một nhóm đứa trẻ tốt nghiệp.
Tim của ta, sao lại giống như là lập tức trống mất phân nửa.
Nhất là Tiểu Đa… cũng tốt nghiệp rồi.
Sau này hàng năm đều phải tiễn đưa từng nhóm, từng nhóm học sinh mình đã dốc hết tâm huyết dạy dỗ… loại ly biệt này thật sự là quá khó chịu!
Chẳng trách ngươi nói làm giáo viên tận tâm với học sinh sẽ già đi rất nhanh.
Nhưng lại rất đáng giá!
Đáng giá hay không bản thân ta còn chưa cảm nhận được.
Nhưng mà… thật sự là già rất nhanh!
Hàng năm đều phải tiễn đưa một đám học sinh chính mình dốc hết tâm huyết dạy dỗ…
Đám nhóc không tim không phổi kia, cũng không biết… còn mấy người sẽ nhớ trở về thăm ta…
Có lẽ rất nhiều người cả đời cũng sẽ không cảm nhận được…
Nàng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy vô số đứa nhỏ kết thành từng nhóm đi ra ngoài, rời khỏi nơi bọn họ đã học tập nhiều năm…
Vẻ mặt của đa số mọi người đều tươi cười, nói chuyện với nhau, nói lời tạm biệt với nhau.
Trên mặt lộ vẻ khát khao đối với tương lai…
Vườn trường của Nhị Trung lại phải trống không một khoảng thời gian rồi…
“Cô Hồ! Cô Hồ!”
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên ngoài cửa phòng.
Đúng là âm thanh của Tả Tiểu Đa.
Hồ Nhược Vân nhanh chóng mở cửa ra, nhìn thấy nhóm sáu người Tả Tiểu Đa cùng nhau đứng ngoài cửa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.