Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 693 - Chương 694: Lan Hương Thảo (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 694: Lan Hương Thảo (2)

Lý Thành Long dở khóc dở cười: “Đại ca, đây cũng không phải là chuyện tiền, giá thị trượng của Lan Hương Thảo không quá cao, nhưng thật sự rất khó có được, bởi vì điều kiện hái rất đặc biệt, người bình thường rất khó hái được nó. Ta nghe nói... Năm đó phó hiệu trưởng Cao Võ Tiềm Long, khi cùng Vu Minh đại chiến bị giội Vong Xuyên Thủy... Từ đó trên người hôi thối không cách nào hết được. Mỗi lần ra ngoài đều sẽ phun nước hoa nồng đậm, nhưng vẫn không lấn át mùi hôi được...”

“Cho nên vị phó hiệu trưởng này rất ít đi ra ngoài... Phương pháp giải quyết vấn đề này của phó hiệu trưởng chính là Lan Hương Thảo. Chỉ cần Lan Hương Thảo phối hợp với chút thuốc khác, có thể loại được mùi hôi kia... Hiểu chưa?”

Lý Thành Long nói: “Nếu không phải vì chuyện này, chỉ có vì mấy trăm ngàn kia, đúng là không đủ để ta phải vất vả như vầy. Ta đây là vì muốn hai ta ở trường học có được chỗ dựa, nếu gặp, ngu sao mà không hái, không hái thì phí.”

“Thì ra là thế.”

Biết là thế nhưng Tả Tiểu Đa vẫn như cũ có chút thất vọng.

Hái cái Lan Hương Thảo này chỉ là để nịnh nọt, Tả gia cảm giác thật là vô nghĩa.

Lại là dùng để làm quà tặng.

Không phải đưa ta!!

Hừ!

Tiền không vào túi của mình....

Vậy còn có thể là tiền sao?

Chết tiệt!

“Vậy ngươi hái đi, ta không ngăn cản sự hăng hái của ngươi nữa.”

Tả Tiểu Đa hữu khí vô lực đặt mông ngồi xuống, hắn thật có chút mệt mỏi, vừa rồi lo lắng cho Lý Thành Long, cấp tốc đi tìm, thế nhưng mà bộc phát hết sức lực.

Điều này sẽ khiến cho tâm trí mệt một, nhất là khi thất vọng tràn trề, đột nhiên sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi, làm gì đều tẻ nhạt vô vị.

Lý Thành Long nói: “Bình thường thì nơi Tinh Hồn Xạ từng sống sẽ sinh sôi Lan Hương Thảo, không chỉ một có một cây... Mà vị Hạng phó hiệu trưởng kia lại chỉ cần một cây, nhiều nhất là hai cây thôi... Nếu như trong cái hang này sinh ra một bãi, ngươi nói sẽ như thế nào...”

Một bãi?!

Tả Tiểu Đa bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt sáng rực, giống như những mệt mỏi đã biến mất, không còn sót lại chút gì,.

“Nếu là thật có một bãi Lan Hương Thảo, vậy chúng ta đã có thể phát tài rồi...”

Lý Thành Long mê hoặc nói: “Ngươi nhìn tình huống bên trong cửa hang này... Chỉ sợ hang động này, tồn tại ít nhất mấy trăm năm... Lan Hương Thảo trong này, ước tính thận trọng nhất cũng sẽ không thấp hơn mười cây.”

“Mười cây? Sao ngươi không nói sớm!”

Tả Tiểu Đa tinh thần lập tức tỉnh táo: “Động tác của ngươi quá chậm, để ta làm cho.”

“Được.”

Lý Thành Long rất thành thật nhảy lên, nói: “Nếu nhìn thấy Lan Hương Thảo, cần phải nhớ kỹ, nhất định phải cùng đào cả bùn đất lên, sau đó dùng hỏa công pháp kia của ngươi, duy trì nhiệt độ của đất từ 60 độ trở lên...”

“Hiểu rồi! Ngươi dài dòng quá.”

Tả Tiểu Đa bắt đầu làm việc rất tích cực.

Lý Thành Long ở phía trên, lấy ra một bình nước bắt đầu uống, duỗi thẳng hai chân, nhàn nhã nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng chờ được hắn tới.

Ta đi vào sao?

Ta đi vào chỉ có thể làm chết Lan Hương Thảo thôi, ta không biết loại hỏa công pháp này... ở nơi này một mực không nhúc nhích, chẳng phải vì chờ ngươi đến ư...

Ngươi cho rằng ta không mệt sao, mệt chết ta rồi!

Hừ hừ.

Một lát sau.

Tả Tiểu Đa ôm một tảng đất lớn chui ra, bùn đất phía dưới bị hắn đốt nóng hôi hổi.

Nhưng Tả Tiểu Đa một mặt khó coi, muốn bao nhiêu khó coi, có bấy nhiêu khó coi: “Không phải ngươi nói ít nhất có mười cây, sao ta tìm tới tìm lui cũng chỉ có một cây vậy?”

Tả gia cảm giác mình bị lừa, rõ ràng hắn rất thuận lợi đi xuống, thuận lợi phát hiện Lan Hương Thảo, rất thuận lợi đào bới đất...

Điều duy nhất không được như mong muốn chính là: một mảng lớn Lý Thành Long nói ở đâu? Ít nhất mười cây đâu?

Mẹ nó chỉ là một cục đất nóng nhỏ phía trên mọc lên một mầm cây như hạt đậu!

Bị hỗn đản này lừa!

“Chỉ có một cây sao? Sao có thể chứ?”

Lý Thành Long vẻ mặt khinh ngạc tột độ, lập tức đấm ngực dậm chân: “Ta khổ cực như vậy mà chỉ có một cây?”

Tả Tiểu Đa lạnh lùng liếc nhìn tên này diễn kịch.

“Nhưng mà một cây cũng đủ rồi.”

Lý Thành Long lập tức an ủi: “Đủ cho chúng ta vào trường học tìm đùi ôm. Tả lão đại, sự vất vả lần này của ngươi sẽ là chiếc vé giá trị sau này.”

Tả Tiểu Đa tức giận ném Hương Lan Thảo vào nhẫn không gian, trợn trắng mắt nói: “Phù Phù, ta sẽ nhớ kĩ món nợ này của ngươi. Hiện tại đồ ở trong nhẫn của ta, ta xem ngươi làm như thế nào để lấy nó ra!”

“Hì hì..”

Tròng mắt Lý Thành Long đảo quanh.

Vật tới tay thế là được, về phần làm sao lấy đi...

Sơn nhân tự có diệu kế.

“Lão đại, chúng ta là tiếp tục lên đường hay là lại nghỉ một lát đây? Nào nào nào, uống miếng nước đi.”

Lý Thành Long một mặt nịnh bợ.

“Hừ.”

Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng ấm ức, do mình nhất thời không để ý, bị tên này sai khiến...

Thật là tức chết đi được!

Tả Tiểu Đa luôn cảm thấy hắn có mưu đồ khác nhưng nhất thời không nghĩ ra, hắn có mục đích thật sự của hắn là gì.

“Tinh Hồn Ngọc kia của ta đâu?” Tả Tiểu Đa khẽ vươn tay: “Trả lại đây.”

“Tinh Hồn Ngọc gì?” Phù Phù vẻ mặt kinh ngạc.

“Bớt nói nhảm!” Tả Tiểu Đa hung ác trừng mắt

“Là cái khối màu đen mà ngươi ném cho ta dẫn Tinh thú đi sao?”

Lý Thành Long thở dài: “Ta cùng Tinh thú chạy loạn rất lâu, lúc đầu thì không sao, nhưng về sau linh lực đã cạn kiệt..... Không còn cách nào khác, ta đành phải hấp thu nó để kiên trì...”

“Nhưng mà không ngờ... Không bao lâu đã bị hấp thu mất...”

Phù Phù cười nói: “Tả lão đại, cũng chỉ là một viên Tinh Hồn Ngọc, vậy mà đã căng thẳng đến tận đây, chờ chút ta sẽ bồi thường cho ngươi mười viên trung phẩm, làm huynh đệ phải rộng rãi chứ?”

“Lý Thành Long!”

Tả Tiểu Đa quát to một tiếng, trực tiếp nổi trận lôi đình xông tới.

“Vô liêm sỉ! Đó chính là Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, ngươi chưa tới Thai Tức mà dám hành động thiếu suy nghĩ? Xé rách kinh mạch tên vô liêm sỉ nhà ngươi! Rốt cuộc ngươi có giao ra không!!”

Bóp lấy cổ Lý Thành Long, nhấn trên mặt đất.

Lý Thành Long le lưỡi: “Thật... Không có... Cho dù đánh chết ta, cũng không có...”

Với ánh mắt đầy tri thức của Phù Phù sao có thể không biết mấy thứ tốt này, lúc trước Tả Tiểu Đa đưa cho cô Hồ, làm Phù Phù tham lam mấy ngày liền không ngủ được, bây giờ vào trong tay mình, thế mà lại phải buông ra à?

Bình Luận (0)
Comment