Bởi vì động một chút, một khi thân thể mình không gánh được nữa, bỗng nhiên buông tay mà đi, Cao Võ Tiềm Long mất đi sự trấn áp của mình thì chỉ sợ trong vòng một năm sẽ ngã khỏi thần đàn, sau mấy năm nữa sẽ rơi vào những trường Cao Võ đứng cuối, tương lai sau này có còn Cao Võ Tiềm Long hay không cũng không thể nói trước được.
Cao Võ Tiềm Long là nơi biết bao thế hệ dốc hết tâm huyết xây dựng, là cái nôi xuất thân của bao nhiêu là anh hùng tướng lĩnh, một sớm một chiều diệt vong?!
Thử hỏi làm sao Diệp Trường Thanh dám dễ dàng làm việc?!
Tuy rằng bỏ mặc Cao Võ Tiềm Long bây giờ đã trở thành nơi của một đám chính khách, một đám hám lợi đen lòng, một đám mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng Diệp Trường Thanh bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi, đau khổ chống đỡ mà chờ đợi!
Chờ đợi một cơ hội.
Chờ đợi một người.
“Tiểu Đa, bất kể là ngươi thật sự dùng tướng pháp hay là dùng phương pháp gì khác, đã nhìn ra những việc này vậy ngươi có thể có phương pháp giải quyết gì không?”
Diệp Trường Thanh nhẹ giọng hỏi.
Hắn hỏi câu này vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Kết luận này Diệp Trường Thanh cũng không tin tưởng là Tả Tiểu Đa dựa vào xem tướng gì đó mà nhìn ra được, đủ loại hiện trạng tồi tệ của Cao Võ Tiềm Long tin rằng đã sớm rơi vào trong mắt người có tâm, cũng không tính là bí mật gì.
Những lời nói của Tả Tiểu Đa nói ra cũng không xem là chuyện gì không thể nói, nhưng Hiệu trưởng Diệp vẫn cứ hỏi một câu phương pháp giải quyết cũng là ôm một hy vọng nhỏ nhoi!
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát, lặng lẽ nói: “Hiệu trưởng, ngươi viết một chữ ta xem thử.”
“Viết một chữ sao?”
Diệp Trường Thanh cũng trầm ngâm một lát, ngón tay khẽ nhúc nhích, trên mặt đất bỗng hiện ra một chữ.
Giết!
Hắn nhớ tới tình trạng hỗn loạn mấy năm nay của Cao Võ Tiềm Long.
Mà chính mình bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thực hiện thủ đoạn quản lý mạnh mẽ cứng rắn, chỉ có thể như nước ấm nấu ếch mà chậm rãi chống cự, trong lòng sao có thể không buồn bực, đây rốt cuộc nhịn không được có một loại xúc động muốn bùng nổ!
Đó là một loại đè nén hậm hực cực độ trong ngực, còn có sát ý dâng trào mà viết xuống chữ này.
Đây đúng là suy nghĩ chân thật trong lòng hắn: không để ý gì đến người đứng phía sau, không để ý gì đến bối cảnh, không để ý đến ảnh hưởng, không để ý đến hậu quả gì!
Trực tiếp nghiền nát đám cặn bã kia!
Giết chết!
Giết ra một thiên hạ thái bình!
Một chữ này viết đến hung ác hào hùng, huyết sắc vô biên.
“Trên đầu tiểu nhân có một thanh đao!”
Tả Tiểu Đa tỉ mỉ nhìn chữ này, nói: “Hiệu trưởng, khắp nơi trống trải, ngọn giáo cạnh đầu đao, có tâm giết chóc, tay không cầm đao.”
“Nguyên nhân chính của hoàn cảnh khó khăn lại ứng với chỗ này.”
“Chẳng qua chữ mà hiệu trưởng viết này… ngọn giáo bên này hơi cao, cho dù chữ này viết đến hung ác hào hùng, tràn đầy sát ý nhưng luôn có chút không hài hòa, nhưng mà sự không hài hòa này cũng là ngươi vì tăng thêm sát ý mà viết, nổi lên khí thế.”
“Dựa theo vị trí mà nói, góc bên này ở chỗ phong hải lấy đông; trợ giúp, chủ tự đông mà đến, một khi phong vân tế hội thì nguyện vọng này sẽ thành sự thật.”
“Cho nên nói cần có sức mạnh từ bên ngoài đến làm người cầm đao cho ngươi, thay ngươi rút đao xử phạt!”
“Bản thân đã đủ sát ý, thực lực chỉ chờ sức mạnh bên ngoài kích phát. Là có thể rút đao khỏi vỏ, sảng khoái mà giết! Chữ của hiệu trưởng đã là đao trong vỏ, người ở chiến trường. Chỉ chờ tay cầm cán đao, chờ được cơ duyên để rút đao.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nhìn chữ.
“Hiệu trưởng, ngươi viết chữ giết này kiểu chữ chính là chữ tiểu triện đúng không? Nhưng mà cũng đã biến đổi không ít.”
Diệp Trường Thanh khẽ động lông mày, cười nói: “Ngươi lại có thể nhìn ra vết tích của chữ tiểu triện, thật sự là rất khá! Võ Tu trẻ tuổi bây giờ có được học thức như ngươi thật sự là không nhiều lắm.”
Tả Tiểu Đa cười cười, nói: “Có lẽ hiệu trưởng chưa thấy qua lý lịch của ta, lúc trước ta ở lại lớp Võ Đồ chừng năm năm, khoảng thời gian đó ngoại trừ liều mạng gây sức ép cho chính mình, thật đúng là còn học thêm nhiều thứ linh tinh lộn xộn, ngược lại thì tri thức của Võ Tu lại nắm giữ rất ít.”
Diệp Trường Thanh cười, thầm nghĩ ta mà không nghiên cứu lý lịch của ngươi sao? Ta gần như có thể đọc làu làu cho ngươi đó!
“Nhưng chữ giết tiểu triện này nếu xem theo kiểu chữ, nhất là phía bên phải cao hơn một chút này của hiệu trưởng, từ hình tượng mà nói… dường như còn có chút hương vị chữ “long” ở trong đó.”
Tả Tiểu Đa vươn tay lau một cái qua chữ trên mặt đất.
Tức khắc toàn bộ khuôn chữ quét lên, khiến người chú ý nhưng thật sự rất giống chữ “long”.
“Ta đây làm có mục đích, cử động vô ý, biến thành sát khí giấu rồng à?”
Trong lời nói của Tả Tiểu Đa tràn đầy không chắc chắn: “Hiệu trưởng, vừa rồi ta cũng chỉ chữ này mà thôi, cũng không làm gì khác, nếu theo hướng huyễn hoặc một chút mà nói thì chữ này vốn đã có khí phách hình rồng ẩn giấu, chân long nổi dậy thiên hạ loạn, đổ máu ngàn dặm thi cốt như núi. Chẳng qua tầng ý nghĩa của chữ giết này giương cung mà không bắn mà thôi, cố chấp nói long khí cũng có chút miễn cưỡng…
Mà việc ta lau qua một chút kia chẳng qua là tình cờ duyên số gặp nhau… Có điều đây dường như càng thêm phù hợp với tên trường Cao Võ Tiềm Long của chúng ta, hiệu quả như nhau, những con đường khác nhau cùng tụ về.”
“Tên trường hả?”
Diệp Trường Thanh nhíu mày: “Tiềm Long sao?”
“Đúng vậy!”
Tả Tiểu Đa nói: “Cái gọi là Tiềm Long, ý nghĩa như tên, đó là rồng ẩn giấu đi thân thể, rồng ẩn nấp, ngay cả khi biết sự tồn tại của nó nhưng vẫn không nhìn thấy được; rồng ẩn náu trước khi bay ra khỏi vực sâu, vốn là trạng thái rồng bị bao vây… mà chữ giết mà hiệu trưởng viết này chẳng phải chính là sau khi giết chóc thì rồng sẽ bay ra khỏi vực sâu sao?”
“Ta cũng là lần đầu tiên nhìn từ kiểu chữ đến kéo dài đến một chữ khác nhu vậy.”
Tả Tiểu Đa không xác định nói: “Nhưng là sát khí nghiêm nghị, gợi ra hình rồng, điểm ấy là thật không phải giả… Hiệu trưởng, xin hỏi địa thế của Cao Võ Tiềm Long chúng ta có phải là thành lập trên Long Mạch không?”
Diệp Trường Thanh ngây ra một lúc: “Long Mạch? Hẳn là sẽ không. Thành Phong Hải của chúng ta chính là cố đô Bát Triều, tương truyền năm đó có tám Long Mạch tụ lại mới thành tình cảnh Phong Hải bây giờ.”