Tả Tiểu Đa ngồi ở vị trí đầu tiên, càng ngày càng cảm thấy ánh mắt thầy Văn nhìn mình không đúng.
Càng ngày càng cảm thấy đứng ngồi không yên, như ngồi bàn chông.
“Ta sao lại có một loại dự cảm bất thường, loại cảm giác này, so với thời điểm đối mặt thầy Tần ngày đó, càng không chịu nổi…”
Tả Tiểu Đa nói thầm trong lòng.
Bây giờ hắn càng ngày càng có thể cảm giác được thầy Văn chủ nhiệm lớp nhà mình tràn đầy ác ý đối với vị lớp trưởng mới ra lò là mình đây.
Trạng thái nhìn của Văn Hành Thiên không ra làm sao, nhưng hành động vẫn như sấm rền gió cuốn, động tác đầu tiên chính là chia học viên cùng lớp thành chín tổ.
Phân tổ cũng không phải là phân chia đồng đều số người cho mỗi tổ, như Tả Tiểu Đa chính là một mình một tổ; Lý Thành Long, Hạng Xung, Mạnh Trường Quân, Bì Nhất Bảo, Vũ Yên Nhi, Hách Hán, những người này là tổ thứ hai, sau đó là mấy người Hạng Băng, Chân Phiêu Phiêu, Giả Cuồng một tổ, sau đó lại phân chia từng tổ tiếp theo.
Chín phân tổ này, rõ ràng là căn cứ theo cấp bậc tu vi cá nhân trước mắt, phân chia theo cấp bậc chiến lực, chia làm chín cấp bậc!
“Phân tổ này không phải là cố định không thay đổi, mỗi một người đều có thể tiến về trước, tiến vào tổ của người kế tiếp, ngươi có thể đánh bại bất kỳ ai, đều có thể nhận được một trăm điểm từ số điểm tích lũy hiện tại của mục tiêu bị đánh bại, coi như phần thưởng dành cho người chiến thắng!”
Nghe được cơ chế thưởng phạt này, mỗi một người ở đây đều lăm le.
“Ta, ta... Thầy ơi, ta thì sao?” Tả Tiểu Đa nói.
Mình được bố trí ở tổ thứ nhất, không có mục tiêu cao hơn có thể nhằm vào, vậy cần đánh bại ai, mới có được điểm tích lũy?
Có phải ai cũng có thể đánh hay không?
Vậy thì thật là sảng khoái!
“Ngươi?”
Văn Hành Thiên thản nhiên nói: “Ngươi là mục tiêu tất cả mọi người trong lớp học có thể khiêu chiến, bất kỳ người nào đánh bại ngươi, đều có thể đạt được... Một ngàn điểm tích lũy. Dẫu sao ngươi cũng là lớp trưởng của lớp một, ghế thủ lĩnh, đánh bại ngươi dĩ nhiên cần phải có phần thưởng đặc biệt, xét thấy thực lực của ngươi vượt xa những học viên khác, những bạn học khác có thể liên thủ đánh ngươi, không vượt quá mười người là được... Đúng rồi, ngươi không thể chủ động khiêu chiến bất kỳ người nào, bởi vì mục tiêu của ngươi là đánh bại ta, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, một triệu bảy trăm nghìn điểm tích lũy của ta ở Cao Võ Tiềm Long, tất cả đều là của ngươi!”
“!!!”
Mắt Tả Tiểu Đa choáng váng.
Một triệu bảy trăm nghìn điểm tích lũy?
Thật đúng là cám dỗ lớn, thế nhưng tu vi của ngài là Ngự Thần tuyệt đỉnh, lấy tu vi nông cạn này của ta, muốn đánh bại ngài, không nói không biết đến năm tháng nào, ít nhất cũng không phải một năm nửa năm, ba năm, năm năm mà có thể làm được chuyện này chứ?
Đoán chừng quá khứ không ít lần dùng chiêu này lừa dối ghế thủ lĩnh của các khóa trước đấy chứ?
Cuối cùng không phải là một triệu bảy trăm nghìn điểm của ngài không thiếu chút nào đó sao?
Lão già gian xảo, quá là gian xảo rồi!
Còn có... Dựa vào đâu mà ta thua một trận thì bị trừ một nghìn điểm tích lũy cơ chứ, coi như những người khác không ai đánh được ta, nhưng bọn họ có thể nhiều người liên thủ, nhỡ đâu ngày đó trạng thái của ta không tốt, bị bọn họ quật ngã, ta chẳng phải sẽ tổn thất nghiêm trọng hay sao?!
Dựa vào đâu, đây rõ ràng chính là phân biệt đối xử, quả nhiên là phân biệt đối xử!
Trong lòng Tả Tiểu Đa không phục, nhưng mà không dám nói lời nào.
Hắn coi như đã nhìn ra, ánh mắt Văn Hành Thiên quét tới quét lui ở trên mặt mình, tất cả đều là không có ý tốt, đoán chừng nếu mình mà nói nhiều một câu, thì có thể trở thành nơi trút giận của Văn Hành Thiên!
Quân tử không để ý thua thiệt trước mắt!
Ở nơi này hở một tí là bị đòn, Tả gia quyết không kinh sợ.
Quả nhiên, vẻ mặt của Văn Hành Thiên rất thất vọng, vì lại không có cớ để được đánh tên này rồi.
Kế tiếp là lớp lý thuyết võ học, Văn Hành Thiên dạy học sinh, không chỉ truyền đạt bằng lời nói, mà còn giáo dục bằng những hành vi gương mẫu; với tư cách một giáo viên lâu năm như hắn, kinh nghiệm giảng dạy học sinh thực sự phong phú đến mức làm người ta căm phẫn!
Hắn có thể căn cứ vào xuất thân, gia đình cùng với những chuyện đã trải qua và tính cách đặc điểm của mỗi học sinh liệt kê ra vô số quy tắc gần như là tùy từng người mà đặt ra!
Để cho học sinh trước tiên nghe, là có thể lọt vào tai vào lòng, vào thân vào hồn, ghi nhớ cả đời!
Sau một giờ giảng giải, lại dẫn theo học sinh đến chiến đấu trong sân thi đấu võ đạo chuyên môn của lớp một, làm rối loạn thứ tự, lại lần nữa triển khai đối chiến, sau tiếp tục không ngừng xáo trộn thứ tự, thứ tự đối chiến đúng vậy lệch.
Tả Tiểu Đa lúc này vậy mà lại thanh nhàn, tự mình một người một bên mang phụ trọng tu luyện, Văn Hành Thiên cũng không để ý hắn.
Hiện tại, tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người các học viên khác; bởi vì hắn phát hiện, trong toàn bộ học sinh lớp một, tất xấu trên người ít nhất, hoặc là nói gần như không có tật xấu, tổng cộng cũng chỉ có hai người!
Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long!
Hai người này, lúc chiến đấu hoàn toàn không có lấy nửa động tác võ thuật đẹp mắt dư thừa nào, ra tay một cái chính là thẳng tới chỗ hiểm, coi đối chiến như đánh nhau thực sự, coi đối thủ như kẻ địch!
Văn Hành Thiên có mấy phần bội phục đối với thầy cô của Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Cơ sở đối chiến như vậy, gần như không cần sửa chữa hoàn thiện nữa, học sinh mà cả người không có một chút tỳ vết tật xấu nào, quả thật rất hiếm thấy!
Cho dù là Lý Thành Long hơi yếu hơn một bậc, trong đối chiến cũng vô cùng giỏi tránh nguy hiểm tìm thuận lợi.
Tránh nguy hiểm tìm thuận lợi ở đây là chỉ cảm ứng đối với nguy hiểm, và ứng đối với sự lựa chọn thế tấn công của đối phương.
Như khi chiêu thức của đối phương đánh tới mà tránh không kịp, trước tiên hắn sẽ phán đoán, sau đó sẽ lựa chọn vị trí mà bản thân chịu tổn thất nhỏ nhất, không ảnh hưởng đến sự phản kích của mình nhất, đáp trả lại sự tập kịch của kẻ địch.