“Người ta đã dùng nhiều thủ đoạn lưu manh như vậy, dùng chứng cứ sao? Có cừu oán sao? Có oán hận sao? Nhưng là người ta muốn đi lên chức vị đó, liền muốn làm ngươi thối rữa, muốn ngươi chết!”
Vẻ mặt Hạng Cuồng Nhân đau buồn phẫn nộ, hai mắt giống như bốc lửa.
“Tại sao chúng ta không dùng thủ đoạn như thế? Có cái gì? Phải làm quân tử à? Nói chứng cứ sao? Sau đó có phải còn muốn nói về công lý nữa phải không?”
Diệp Trường Thanh thật lâu sau cũng không nói gì.
“Nhiều năm như vậy ngươi luôn nói chứng cứ, muốn tìm được kẻ thù để báo thù cho nhóm anh em, nhưng mà ngươi tìm được rồi sao?”
Có tác dụng gì sao?
Có một chút ý nghĩa gì không?
Để các anh em gặp nạn báo thù rửa hận, rửa sạch oan khuất sao?” Hạng Cuồng Nhân lành lạnh nói.
Diệp Trường Thanh nhắm hai mắt lại.
“Ngươi tìm không được!”
Hạng Cuồng Nhân ngổn ngang trăm mối nói: “Làm sao ngươi có thể tìm được!”
“Cho dù là bị ngươi tìm được thì bọn họ cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất cắt đứt liên hệ, đây là phương pháp để lừa gạt quân tử!”
“Cho nên qua nhiều năm như vậy ngươi để lỡ việc trị liệu, làm chậm trễ Tiềm Long, làm cho Cao Võ Tiềm Long sa đọa đến nông nỗi như ngày hôm nay, không phải từ đầu đến cuối ngươi đều muốn làm như người quân tử… không có chứng cứ không ra tay sao?”
Hạng Cuồng Nhân oán hận nói.
Diệp Trường Thanh trầm mặc nói.
“Lão đại, ta hỏi ngươi một câu, nếu người Vu Minh xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi không có chứng cứ hắn đã làm chuyện xấu thì ngươi có ra tay không?”
Hạng Cuồng Nhân hỏi.
“Đương nhiên sẽ ra tay.” Diệp Trường Thanh chém đinh chặt sắt nói.
“Tại sao, làm sao ngươi quyết định người Vu Minh nên chết, có lẽ đối phương là người có lòng lương thiện thì sao? Ngươi không cần trả lời, ta nói thay ngươi, bởi vì lập trường, lập trường của hai bên đối nhau, giết người Vu Minh không cần lý do, hắn là kẻ thù tự nhiên của chúng ta! Như vậy tương đối mà nói, những người hãm hại chúng ta chẳng phải còn đáng ghê tởm hơn rất nhiều người Vu Minh sao? Người Vu Minh nhiều nhất là đoạt tính mạng của chúng ta, nhưng những người này không những giết chúng ta, còn muốn hủy hoại thanh danh của chúng ta, còn đang chôn vùi tương lai của đại lục! Đối với người như vậy tại sao ngươi lại không ra tay? Để mặc bọn họ kiêu ngạo à? Cả đời chúng ta khổ tu đến tu vi chiến lực này chỉ có thể uổng phí như vậy sao?!”
Một câu này của Hạng Cuồng Nhân như thức tỉnh người trong mộng!
Diệp Trường Thanh lộ vẻ xúc động sợ hãi.
“Ngươi nói đúng vậy. Nhưng là mục tiêu đâu? Kẻ thù ở chỗ nào?”
“Chuyện đó giao cho ta.”
Hạng Cuồng Nhân hừ một tiếng nói: “Trong mấy ngày này ta phải nhắm tới vị trí của vài Hiệu phó kia, đánh mỗi người một chút! Không phân biệt trường hợp không phân biệt địa điểm mà đánh! Bọn họ muốn chủ động nhất định sẽ tìm đến ta gây phiền toái, lúc đó không phải là có mục tiêu rồi sao?”
“…”
Diệp Trường Thanh nghe xong phương pháp này cảm thấy có chút choáng váng, còn có chút lo lắng.
“Thì ra là ngươi có chủ ý này, nhưng mà cứ như vậy có thể ngươi sẽ rất nguy hiểm.” Diệp Trường Thanh lo lắng nói.
Bạn lâu năm lúc trước bởi vì sự cố nước Vong Xuyên mà phải bế quan hai mươi năm, mà nay vừa ra cũng đừng mới vài ngày đã gặp thủ đoạn thâm độc.
“Ta vốn định đến nhà ba người anh em Lão Thạch, Lão Lưu, Lão Thành nhìn xem, đến trò chuyện với bọn họ, nhưng mà… nhiều năm như vậy ta kéo dài hơi tàn, một chút manh mối cũng không tìm ra được… ta không có mặt mũi đi. Có đi cũng vội vã rời khỏi, trên mặt đầy luống cuống.”
Hạng Cuồng Nhân tàn nhẫn nói: “Lúc này đi ra ta thà rằng liều chết một trận cũng phải đưa ra được công đạo của chuyện này cho mấy anh em của ta!”
Diệp Trường Thanh đứng dậy, trầm ngâm, rất lâu sau đó cũng không nói gì.
Hạng Cuồng Nhân biết tính tình của Diệp Trường Thanh, cũng không nói nhiều, đứng thẳng dậy nói: “Cứ theo như lời ta nói, bây giờ mau chóng nghĩ cách chữa khỏi tâm mạch của ngươi, nhưng mà chuyện này chỉ mình ta thì cũng làm không được, nhưng nếu ta thật sự chết đi ngươi lại càng không làm được.”
“Bây giờ tình hình như thế, cần phải tranh thủ thời gian đi.”
Hạng Cuồng Nhân đi rồi.
Cửa ở phía sau hắn rầm một tiếng đóng lại.
Diệp Trường Thanh thở dài, lẩm bẩm nói: “Lần này đi ra lại có thể không đụng tới khung cửa…”
Dứt lời lập tức liền trở nên trầm tư.
“Nhất định phải thay đổi tình hình thôi!”
Diệp Trường Thanh nhẹ nhàng thở dài: “Tiềm Long!”
Trong đầu hắn nhịn không được nhớ tới lời nói của à Thạch, và… Tần Phương Dương đề cử Tả Tiểu Đa xem tướng… Nhất là chữ mà Tả Tiểu Đa đã giải nghĩa kia…
Sau đó nhớ tới việc Tả Tiểu Đa xem tướng cho mình, giải nghĩa chữ kia cho mình…
Từng câu từng chữ đi vào linh hồn đi vào trong tim, trong lúc nhất thời không khỏi rơi vào trầm tư.
Buổi chiều cùng ngày, vẫn như cũ là một mình Tả Tiểu Đa đeo phụ trọng tu luyện, những người khác tiếp tục điên cuồng đánh nhau.
Ánh mắt của Văn Hành Thiên thường thường xẹt qua trên người Tả Tiểu Đa.
Hắn nhìn Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng giơ lên bảo kiếm nhẹ tám lượng, dần dần liên hệ đến đến nâng vật nặng cũng giống như chơi với vật nhẹ, không ngừng phân tích ở trong lòng.
Đòn sát thủ chân chính của tên nhóc này hoặc là một vật còn nhẹ hơn, hoặc là một thứ nặng đến không thể tưởng tượng được!
Đêm nay nhất định phải thử ra được, nếu không ta làm sao có thể tiếp tục dạy học?
Tả Tiểu Đa vừa tu luyện vừa lập kế hoạch phù hợp trong lòng.
Bây giờ tu vi của mình đã đạt đến Tiên Thiên cao giai; dựa theo tiến độ này chỉ cần thêm hai buổi tối nữa là có thể tăng lên đến cấp độ bùng nổ nguyên khí, phá vỡ rào chắn, đến lúc đó sẽ bắt đầu áp chế lần đầu tiên.
Cùng lúc đó Tả Tiểu Đa còn cảm nhận được Viêm Dương Chân Kinh của mình cũng muốn theo lần này cùng nhau thăng cấp.
Đại Nhật Viêm Dương đã sắp tiến hóa thành Xích Nhật Viêm Dương rồi.
Chính mình tiến bộ vừa nhanh vừa mạnh như thế, cùng lúc đó cũng khổ tu không ngừng, tăng thêm càng nhiều lợi ích cho Long Huyết phi đao và Tinh Hồn Ngọc.
Nhưng là bây giờ tiêu hao vô cùng nhiều Tinh Hồn Ngọc, Long Huyết phi đao cũng đã sắp không còn năng lượng; chính mình phải suy nghĩ cách khác.
Điều đầu tiên đương nhiên là bổ sung Tinh Hồn Ngọc, thứ hai, nếu có thể thì phải bổ sung năng lượng cho Long Huyết phi đao.