Mà điều này chính là điều mà các thầy giáo đau đầu nhất, không phải là ngươi không hiểu, cũng không phải là ngươi không dạy, mà là bọn họ không thèm học!
Nếu như có học thì cũng sẽ không áp dụng vào thực tiễn, chứ đừng nói chi là tự hiểu bằng cách suy nghĩ, học một suy ba!
Đây mới là chuyện bất đắc dĩ nhất.
Người bình thường có thể phạm sai lầm, sau đó có thể sửa lại, nhưng nếu võ giả phạm sai lầm, cũng hoàn toàn không giống với khái niệm phạm sai lầm của người thường!
Đây cũng là mặt tối cũng việc có một nền tảng sức lực mạnh mẽ!
Một khi võ giả sai, thường là cả đời mới có một cơ hội như vậy, nếu như đánh mất, liền trực tiếp là một mạng người!
Đời người, làm sao có thể có nhiều cơ hội để phạm sai lầm, cơ hội lại tới một lần nữa chứ?
Những lời này, dùng ở trên người võ giả lại càng thêm phù hợp!
Lý thuyết và thực hành bao giờ cũng cách nhau rất xa, cần phải tự mình trải nghiệm thì mới đúc kết ra được.
Những lời trên thì lại không phù hợp với võ giả lắm.
Đối với võ giả mà nói, mỗi một vị cường giả truyền thụ kinh nghiệm với ngươi, đều là một phần cơ duyên.
Nếu ngươi tôn kính cảm kích, hơn nữa là lĩnh ngộ, thì có thể tránh khỏi tử kiếp trên chiến trường ở tương lai giang hồ sau này!
Mà nếu không biết tôn kính cường giả, kính sợ bọn họ, cũng không cảm ơn, lại không quý trọng cơ duyên gặp gỡ này...
Chết, chắc chắn là chết!
Ngay cả thiên tài tuyệt thế, nhất thời cũng sẽ như vậy, cái gọi là chết yểu giữa đường, quả thật là trạng thái rất bình thường!
Mà Tả Tiểu Đa, tự nhủ lại mỗi một câu nói, có thể tịnh tâm mà suy nghĩ, sau đó bắt đầu cảm ngộ và lĩnh ngộ được, đây quả thật là chuyện khiến người ta vui mừng.
Cảm ngộ và lĩnh ngộ, thật ra là hai chuyện khác nhau.
Cảm ngộ chỉ là bắt đầu có cảm giác, không liên quan đến thay đổi hành động, mà lĩnh ngộ chính là đã hiểu hoàn toàn, hơn nữa còn thông suốt tất cả!
“Công pháp đặc thù để áp chế đột phá... Cũng không có công pháp như vậy. Còn kiềm chế sự xao động của chân nguyên, thì vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Văn Hành Thiên cười khổ một tiếng rồi nói: “Chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào nghị lực, sức chịu đựng, lực hấp thụ, thiên phú và căn cốt của mỗi cá nhân mà thôi.”
“Như đã nói qua, nếu như thật sự có loại công pháp này, chẳng phải là khắp thiên hạ đều là thiên tài sao?”
Văn Hành Thiên cau mày rồi trầm tư nói: “Một lát nữa ta sẽ truyền thụ cho ngươi Băng Tâm Ngọc Hồ tâm pháp, mỗi lần ngươi áp chế chân nguyên xao động thì có thể dùng loại tâm pháp này... Tâm pháp này mặc dù không thể giúp ngươi hoàn thành việc kiềm chế cực hạn của bản thân, nhưng lại có thể giúp lòng ngươi bình tĩnh lại, tiến vào trạng thái không dao động, siêng năng làm việc này sẽ có lợi cho cả đời ngươi.”
Tả Tiểu Đa vui vẻ nói: “Cảm ơn thầy Văn.”
“Nhưng mà, trong chuyện bình phục chân nguyên xao động, hay hạn chế đột phá thì không thể dựa dẫm quá mức vào Băng Tâm Ngọc Hồ tâm pháp, loại chuyện áp chế đột phá này, vẫn là phải dựa vào sức chịu đựng, độ bền dẻo và kiên trì của ngươi.”
Văn Hành Thiên nói: “Bây giờ ngươi nhìn đan điền của mình một chút, xác nhận nguyên khí bây giờ đang ở trạng thái gì?”
Tả Tiểu Đa có hơi mơ hồ: “Trạng thái?”
Văn Hành Thiên thở dài: “... Chính là đan điền nguyên khí của ngươi, là khí hóa? Hay sương mù hóa? Nếu như sương mù hóa thì đã đến trình độ nào rồi? Là tràn ngập sương mù? Hay là sương mù dày đặc? Thậm chí là sương mù dày đặc sôi trào rất nồng đậm?”
Tả Tiểu Đa cau mày, nhìn đan điền của mình rồi nói: “Bây giờ nguyên khí đã chuyển sang một trạng thái màu đỏ... Đã rất nồng, rất đậm, giống như thủy triều sôi trào thành sương mù nồng đậm vậy!”
Cơ mặt Văn Hành Thiên không nhịn được mà co quắp một cái.
Chẳng qua hắn chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, nhưng vạn lần không nghĩ tới sẽ nhận được kết quả như vậy.
Tinh nguyên khí mà võ giả tu luyện, hay hình thái đan điền nguyên khí ở bên trong, ở mỗi một cảnh giới đều sẽ khác nhau.
Dưới Võ Sư, cơ bản đều là có thể cảm giác được đan điền, cũng có thể cảm giác được nguyên khí, nhưng lại không thể thấy được.
Loại cảm giác đó chính là: Ta có, ta rất rất mạnh, rất lợi hại, nhưng cụ thể là gì thì ta không thấy.
Loại này chính là khí hóa thuần túy.
Đến cảnh giới Tiên Thiên, trạng thái cơ bản của nguyên khí trong đan điền là một loại hình dáng sương mù.
Loại sương mù này, giống như tiết trời buổi sáng, sương mù bay bay từng tia từng luồng trong không trung, rất nhạt rất nhạt, mắt thường có thể thấy, nhưng cũng chỉ có vậy, mà đây, phần lớn khí hóa, cực ít sương mù hóa, chính là trạng thái biểu hiện bình thường của đại đa số người ở trạng thái Tiên Thiên.
Mà sương mù hóa nguyên khí, được gọi là: Tiên Thiên khí.
Mà trước khi Võ Sư đột phá cảnh giới Tiên Thiên, số lần kiềm chế chân nguyên xao động chân nguyên càng nhiều, thì khi đến Tiên Thiên, sương mù cũng chỉ tương đối dày đặc. Điều này cũng là mỗi người khác nhau.
Như Văn Hành Thiên, năm đó cũng là một thiên tài, Võ Sư đột phá cảnh giới Tiên Thiên kiềm chế tiến cảnh trọn vẹn bảy lần, cho đến sau khi đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên thì sương mù bên trong đan điền của mình, đã xuất hiện một loại tình trạng tràn ngập toàn bộ, hơn nữa còn sắp tới tình huống sương mù dày đặc quá độ.
Đến cảnh giới Thai Tức thì sẽ tạo thành nguyên khí vân hóa, theo con đường gai, số lần áp chế khác biệt, vân hóa của mỗi người cũng không giống nhau. Căn bản là: Đại đa số khí hóa, một số ít thì sương mù hóa, mà ở trong làn sương, có một mảnh đám mây ngưng tụ lại. Lúc này có thể xưng là: Thai Tức.
Còn cụ thể thế nào, liền phải nhìn vào tư chất và sự cố gắng của mỗi người.
Phía trên cảnh giới Đan Nguyên, sẽ xuất hiện chút ít nguyên khí hóa lỏng, có một giọt, thì ở trong võ học gọi là: Ngưng Đan. Nhưng chẳng qua chỉ là một giọt nguyên khí mà thôi.
Lúc ấy có thể xưng là “Đan Nguyên”.
Vào lúc này, số ít nguyên khí sẽ khí hóa, phần lớn là sương mù hóa, phần nhỏ vân hóa, và cực cực ít dịch hóa.
Ở cảnh giới Anh Biến cao hơn, đặc trưng rõ rệt nhất chính là sẽ xuất hiện chút ít nguyên khí cố hóa, cũng tương tự, có một giọt cố hóa, là có thể xưng là “Anh Biến”.
Nhưng ở cảnh giới Anh Biến có một điểm khác biệt chính là: Nếu như đan điền nguyên khí vẫn còn một tia khí hóa, thì sẽ không thể đột phá Anh Biến.