Hắn bất mãn lầm bầm vài tiếng, nói: “Chút khổ này thì tính cái gì, ngươi là chị của ta, chị ruột của ta, ta có thể trơ mắt mắt nhìn ngươi gặp nguy hiểm mà tổn hại sao? Chỉ cần có thể không để ngươi chết, dù phải trả giá thế nào ta cũng bằng lòng.”
Hai tay Tả Tiều Niệm ôm chân, ngồi ở trên giường, lẩm bẩm nói: “Thì ra ngươi thật sự nhìn ra được, hóa ra ta sẽ chết sao…”
Tả Tiểu Đa ngẩn ra:…
“Thậm chí ngươi còn chỉ ra chính xác sau hai tháng rưỡi sau, Tinh Võ Kim Tinh.”
Ánh mắt Tả Tiểu Niệm đầy sương mù nói: “Lúc ấy ta đã cảm thất được bất thường, bởi vì ngươi không có khả năng biết dược chuyện này, cũng không thể có người nói với ngươi… bởi vì ‘vị trí’ hiện tại của ta, cách ‘chỗ’ của ngươi rất xa, rất xa…”
Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, nói: “Chị Niệm Niệm, lúc ấy ta thật sự nhìn ra có chuyện nguy hiểm, nhưng mà có câu ta phải nói trước.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Ngươi nói đi.”
“Về chuyện đột phá của ngươi ta liếc mắt một cái đã nhìn ra, hơn nữa nói ngươi lúc đó sẽ có kiếp nạn cũng không phải giả.” Ánh mắt Tả Tiểu Đa nghiêm túc, nói: “Nhưng nói đến nguy hiểm đến mạng sống, phải chết gì đó, cũng không hẳn.”
“Hả?” Tả Tiểu Niệm nửa tin nửa ngờ nhìn Tả Tiểu Đa.
“Theo phương pháp nhìn khí sắc mà nói, trong lúc đó trán của ngươi mơ hồ quanh quẩn một luồng khí đen đậm, đây là kiếp nạn không thể tránh.”
Tả Tiểu Đa nói từng chữ rất rõ ràng: “Nhưng dù cho là khí đen thế này cũng có rất nhiều loại, luồng khí đen này của ngươi, đen thì cũng không phải đen lắm, lỏng lẽo rời rạc chưa tụ lại, vẫn còn có thể xoay chuyển; Ừm… nói cách khác, giống như là vào mùa hè trời u ám, khả năng cao là trời sẽ mưa, nhưng cuối cùng vẫn chưa chắc trăm phần trăm là sẽ thật sự mưa… ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Tả Tiểu Niệm trầm tư: “Ừ.”
“Lúc ngươi đột phá, bởi vì sức mạnh từ bên ngoài can thiệp vào sẽ sinh ra kiếp nạn, chuyện này là khẳng định, đây là số mệnh đã định, không thể tránh khỏi! Nhưng chỉ cần chúng ta phòng ngừa tốt và thuận lợi vượt qua, tìm được cách đối phó thích hợp, khiến cho tất cả mây mù đầy trời đều tán đi, cũng sẽ không có việc gì… Biến số như thế này, cũng chính là con đường ‘xu cát tị hung’ mà người ta hay nói.”
Tả Tiểu Niệm nhíu mày trầm ngâm, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Ví dụ như nói, tuy ta có thể tính được ngày đó có mưa, nhưng lúc nào giọt mưa đầu tiên rơi xuống, thì với trình độ bây giờ của ta vẫn chưa tính ra được, mưa rơi bao nhiêu cũng tính không ra. Nói cách khác, ta biết sẽ có một cơn mưa, nhưng không thể kết luận là mưa lớn hay mưa nhỏ.”
“Hoặc là mưa lớn có cơ hội dội vào người xấu, nhưng là mưa nhỏ hoặc mưa lớn nhưng chỉ lớn ở mức thông thường, tổn hại cũng tương đối có hạn, mà mặc dù là mưa lớn, trong tay có dù, trên người có áo mưa, thậm chí là trốn vào phòng trước, đều là lựa chọn giúp hóa giải kiếp nạn…”
“Lúc trước ngươi nhắc tới Trương Nguyên, không phải là chỉ điểm cho ta một câu, tránh đường tử tìm đường sinh, tránh được tử kiếp sao! Lúc đầu tượng mạo của hắn vốn là phải chết.”
“Cho nên nói ta có năng lực này, chỉ cần ngươi nghe theo ta.”
Tả Tiểu Đa tận tình khuyên bảo nói: “Chị, chị à, bây giờ ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Mắt Tả Tiểu Niệm lóe sáng, nói: “Hiểu được, hiểu được, ngoại trừ việc an ủi ta, ngươi còn nói cho ta biết, ta không hẳn sẽ chết, chỉ cần trước đó đề phòng, tính toán tất cả trường hợp có thể xảy ra, đương nhiên có thể đối phó thoải mái, gặp dữ hóa lành, gặp nạn cũng có thể tốt lành.”
“Hơn nữa ngươi sẽ giúp ta, chỉ cần ta nghe theo lời ngươi là có thể tránh khỏi kiếp nạn, đúng không?” Ánh mắt Tả Tiểu Niệm có chút tỏa sáng, không biết nghĩ tới cái gì.
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng yên lòng, cười nói: “Chính là ý này, chẳng lẽ ngươi nỡ bỏ lại ta và ba mẹ mà chết sao? Không thể nào… hơn nữa, nếu ngươi chết, sau này ta phải làm sao bây giờ?”
Lập tức tinh thần Tả Tiểu Niệm tỉnh táo, ánh sao trong mắt lấp lánh: “Cái gì mà sau này ngươi phải làm sao?”
Tả Tiểu Đa lại cà lăm: “Chính là… sau này ai che chở cho ta? Ai thay ta suy nghĩ… Ai không có việc gì cũng lấy thuốc cho ta uống… Ai tới đánh ta? Ai tới ăn hiếp ta… à… ờm, ngươi nói đúng không?”
“Hừ hừ hừ…” Tả Tiểu Niệm nhăn cái mũi nhỏ, nói: “Ngươi không phải muốn nói cái này.”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, bối rối nói: “Ngươi cũng không phải con sâu trong bụng ta, ngươi làm sao biết trong bụng ta muốn nói cái gì.”
Tả Tiểu Niệm hoàn toàn hoạt bát lên, nói: “Ngươi là muốn nói nếu ta chết, sau này ngươi tìm không được vợ, đúng không? Hì hì…”
Tả Tiểu Đa bị chọc giận: “Nói bậy bạ, ăn nói bừa bãi, bẻ cong sự thật, ta khôi ngô tuấn tú ngọc thụ lâm phong như thế này, sao có thể không tìm được vợ? Bây giờ ở trường học không biết có bao nhiêu cô gái viết thư tình cho ta… nhưng ta đều vứt hết! Ngay cả mở ra cũng chưa mở! Một bức cũng không mở!”
“Thật sự không mở!”
Khoác loác đến một nửa đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Tả Tiểu Niệm đen lại ánh mắt lộ hung quang còn lộ ra răng nanh, Tả Tiểu Đa lập tức thuận theo tâm mình ngay tập tức thay đổi hướng lời nói, hướng về con đường sống, càng không thể cứu vãn.
Mà vẻ mặt của Tả Tiểu Niệm cũng theo đó mà tươi tắn lại.
Trong lòng Tả Tiểu Đa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện kiếp nạn cỡ này, nếu Tả Tiểu Niệm tin rằng mình chắc chắc sẽ phải chết, như vậy tâm lý sẽ sinh ra tư tưởng vận mệnh đã như vậy không thể kháng cự, lúc đó mới thật sự là xong đời.
May mắn có thể đúng lúc để nàng đối mặt, trở thành một loại tâm thái chuyện này chắc hẳn có thể thay đổi được, đương nhiên thuận lợi là tốt nhất.
Nhưng mà… khí sắc trên mặt Tả Tiểu Niệm, mây đen che phủ, xem chừng kiếp nạn vẫn không có tán đi một chút nào!
Sầu lo trong lòng Tả Tiểu Đa không nhưng không giảm mà còn tăng thêm.
Trên mặt lại không dám biểu hiện chút gì, Tả Tiểu Niệm là một cô gái có suy nghĩ cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, nếu để nàng nhận ra được thì trong lòng chắc chắn sẽ có gánh nặng, mọi lời khuyên bảo tận tình hôm này đều sẽ như nước đổ lá khoai…
“Tiểu tử ngươi khoác loác mà không biết ngượng.” Tả Tiểu Niệm cười nghiêng ngả: “Mấy ngày nay bạn học nữ đều khinh bỉ ngươi, không có loại thái độ khác, ta cũng không phải là không thấy…”
Nói tới đây đột nhiên dừng lại.