Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 869 - Chương 870: Anh Em Nhà Họ Cao Đến Thăm

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 870: Anh em nhà họ Cao đến thăm

Nhưng mỗi người đều ung dung hơn rất nhiều!

Thậm chí lúc đến tối, đột nhiên đã có thể thảo luận lẫn nhau, lúc kiếm đâm vào người mình, là cảm giác gì? Ngươi lại là cảm giác gì?

Lúc đâm vào thịt, lại không phải rất đau? Ngươi cảm thấy gì?

Vặn ra ngoài, lúc chống đỡ, lại là cảm giác mới lạ gì?....

“Đâm vào khe xương ngươi chưa? Đm sao ngươi hạnh phúc như vậy, thật may mắn... một kiếm đó đám vào khe xương của ngươi, Tả đại vương vừa nạy, vừa cùng ta thảo luận vấn đề cắt cơ xương...”

“Đừng nói nữa, lúc cạo xương cẳng chân của lão tử cót két cót két, còn cùng ta giới thiệu tỉ mỉ, đang bị cạo ở đây là thần kinh gì... vãi!”

“Hừ, các ngươi chỉ là đùi, bắp chân, kêu cái rắm ấy? Tả đại vương dùng kiếm cắt mở ngực của lão tử ra, sau đó lóc thịt, chỉ trỏ thương lượng với ta vì sao không có chuyện gì... nhấn mạnh vào để lão tử cúi đầu nhìn thử tim của mình đập thế nào... còn hỏi ta muốn cắt thử một nửa không..”

“Chết tiệt, lão tử chỉ mắng hắn một câu, tên khốn này tháo một cái xương sườn của lão tử xuống, sau đó thương lượng với ta làm sao lắp vào...”

Học sinh của lớp một thảo luận, nói đến cảnh ngộ hung ác như vậy, từng người lại là bộ dạng mặt mày hớn hở, vừa nói, vừa tự mình run, vừa răng đánh cầm cập, sắc mặt một mảng tái xanh, nhưng lại là giọng nói khoe khoang...

Dường như mình đã chịu cực hình như vậy, là chuyện đáng khoe khoang bao nhiêu...

Rất nhiều học sinh năm nhất lớp khác, sau khi nghe bạn học lớp một thảo luận như vậy, thực sự chính là nghe thôi sắc mặt đã tái xanh, hồn vía lên mây.

Đám người này đang nói tiếng người sao?

Đại khái cũng là vì loại cảm giác người giỏi không nên, khiến đám học viên của lớp một, từ đáy lòng dâng lên một niềm kiêu hãnh – thật lòng không ai hiểu nổi, loại kiêu hãnh này, rốt cuộc là từ đâu mà đến.

Biến thái à?

Đương nhiên, so với học sinh nam, sức chịu đựng của học sinh nữ còn kém một chút.

Nhờ vào thời gian rảnh lúc huấn luyện, còn có Chân Phiêu Phiêu và Vũ Yên Nhi dẫn hai chú hổ trắng nhỏ làm vật dễ thương, có thể đi theo chơi với mọi người, đầu ngốc não ngốc, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, sợ rằng mọi người sớm đã sụp đổ rồi….

Chỉ là, trong quá trình luẩn quẩn ở sụp đổ và tái tạo như vậy…. vậy mà cũng dần dần sẽ không quá hoảng sợ nữa….

Có lẽ chính là một dạng hình thức biểu hiện khác của thói quen nhỉ!

Một buối tối này, lúc bị Tả Tiểu Đa tàn nhẫn đánh lén, mọi người thể hiện trạng thái dũng cảm trước nay chưa từng có, với chiều hướng hung hãn không sợ chết phản công lại!

Cứng đầu lại có cái gì!?

Không phải chính là bị ngươi tạm ngừng? Không phải chính là trên người bị chém mấy đao? Không phải chính là…

Mọi người vẫn đều là thân thể máu thịt, ai sợ ai?

Sau đó, Tả Tiểu Đa đã trải qua một trận chiến thê thảm nhất từ trước đến nay!

Tả Tiểu Đa không có tâm lý chuẩn bị với sự lột xác hoàn toàn của mọi người, lại không thể thật sự ra sức giết người, tiêu diệt đối phương.

Còn gặp phải toàn bộ đám này dũng cảm xông lên trước, những tên liều mình bỏ mạng, lần đầu tiên Tả đại ma vương rơi vào tình trạng hoảng loạn chân tay lóng ngóng.

Bì Nhất Bảo trúng một kiếm, không lùi mà tiến, trực tiếp dùng răng cắn vào cánh tay của mình, toàn thân treo ở trên người khống chế mình, những người khác chen lên, tiến công mạnh mẽ đánh dữ dội….

Thậm chí đến cuối cùng, thực lực thực sự của Tả Tiểu Đa tốt hơn thành công đánh ngã ba mươi lăm người, mình không những đã là sức cùng lực kiệt, mà còn toàn thân tắm máu, trong đó có máu của ba mươi lăm người, đồng thời còn có của bản thân hắn!

Đương nhiên Tả Tiểu Đa chưa từng ra sức giết người, nhưng đối mặt với bọn này lại vì đã kích thích bản tính hung ác, chỉ còn lại tiến công mạnh mẽ đánh dữ dội, một suy nghĩ tiêu diệt Tả Tiểu Đa đại ma vương này, tự nhiên cũng không có thời gian lý giải cái gì giết người với không giết người!

Thực sự chính là tiến lên bất chấp lời hỏi thăm!

Cái gì đại đao, Bá Vương kích, thần đao, thần kiếm… đều nhắm đến đầu mình, cổ, tim, đan điền, chỗ nào nhắm được là nhắm tuốt luốt!

Ngoại trừ một vòng chơi khô máu, ba mươi sáu người, toàn bộ cùng nhau vào khoang điều dưỡng lúc nửa đêm.

Sau khi trở ra.

Lại còn có người ngứa ngáy muốn thử: “Lớp trưởng Tả, còn chơi không? Muốn tiếp tục không? Ta có thể chơi với ngươi!”

“Không không không….”

Tả Tiểu Đa lắc đầu như cái trống lắc, vẻ mặt nghĩ lại còn rùng mình!

“Hahaha….”

“Yeah!”

Tất cả những tên này đều vỗ tay chúc mừng, giống hệt như giành được một trận thắng to lớn!

“Dưới sự liên hợp ra tay của loài người chúng ta, cuối cùng thành công đánh lui đại ma vương!” Hạng Băng bị đẩy ra làm tuyên ngôn chiến thắng.

Trái lại Tả Tiểu Đa vẻ mặt cạn lời, tùy ý ném Lý Thành Long người đầy bụi bẩn đi: “Phi!”

Ngày hôm sau.

Văn Hành Thiên đã mấy ngày không thấy bóng dáng lại bắt đầu tổ chức đối chiến, phát hiện trước mắt mình, đã không phải đám học viên gà mờ trước đó, mà là một nhóm quân nhân chức nghiệp trên chiến trường, lờ mờ lộ ra một hương vị khát máu!

Có lẽ nói như vậy có chút khoa trương.

Nhưng Văn Hành Thiên thực sự nảy sinh cảm giác như vậy, không hề giả dối.

Mức độ hung hãn, mức độ cẩn thận phòng thủ khi mỗi người ra tay, nâng cao một khoảng lớn so với trước đây, đây còn là lần thứ hai, mấu chốt là trên người mỗi người đều tràn đầy sát khí, tà khí mạnh mẽ.

Chẳng qua vài ngày, lại có sự tiến bộ như thoát thai hoán cốt!

Lại quan sát trận đối chiến của mọi người, ra tay tàn ác lẫn nhau, không lưu lại chút gì, đều khiến Văn Hành Thiên cảm giác nhìn thấy mà sợ tăng gấp đôi, vài lần muốn quát lớn, nhưng lại nhẫn nhịn.

So với ra tay ác độc, khiến Văn Hành Thiên càng cảm thấy kinh hỉ lại là phòng thủ!

Quả thực chính xác là bảo vệ toàn thân trên dưới của mình đến mưa gió không lọt.

Giờ cơm trưa, một đồng hương mà đóng quân trong nhà ăn chào hỏi Hách Hán, bên này vừa đi đến sau lưng, đã bị Hách Hán vật xuống đất, lập tức một cây đao bén nhọn đám vào bụng dưới, trong nháy mắt nguy hiểm cận kề.

Lập tức giáo viên chủ nhiệm lớp ba to tiếng chửi bới, mẹ nó, bây giờ ăn cơm mà….

“Văn Hành Thiên ngươi là bồi dưỡng sát thủ sao! Con mẹ nó, đó giáo trình của học kì sau được không! Người chơi gì kỳ vậy?”

Văn Hành Thiên cũng vẻ mặt cạn lời.

Bình Luận (0)
Comment