“Đến lúc đó, toàn trường vừa thở phào nhẹ nhõm vừa dồn sự oán trách lên người ta, bởi vì ta đã phạt Văn Hành Thiên, nhưng kết quả vẫn là ngăn được loại phong khí này. Trong trường hợp đó, nhiều nhất thì hiệu trưởng như ta sẽ luôn bị oán trách.”
“Khi kẻ xấu còn tồn tại, ta lại nén giận không hành động. Sau khi có người dùng thủ đoạn quét sạch kẻ xấu, ta chẳng những không thưởng, mà còn trách phạt... Một hiệu trưởng bảo thủ, cổ hủ, cứng nhắc, làm việc không hợp tình hợp lý, không cố gắng làm một việc gì... Cũng chỉ vậy thôi, không phải sao?”
“Nhưng mà chỉ có làm như vậy, mới có thể giữ gìn danh tiếng ngàn năm của Tiềm Long.”
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Còn có chính là, ta trách phạt Văn Hành Thiên và Hạng Cuồng Nhân trong nội bộ, cái gọi là trừng phạt, có thể trừng phạt nặng tới đâu?”
“Ta làm hiệu trưởng, cũng không phải là khoác vinh quang lên người mình; một hiệu trưởng tốt cần phải gánh chịu tai tiếng, có trách nhiệm với tương lai của trường học!”
Diệp Trường Thanh chậm rãi đi tới trước cửa sổ, thản nhiên nói: “Các ngươi còn trẻ, các ngươi chưa từng trải qua chuyện như vậy, không hiểu sự chừng mực trong đó... Đợi các ngươi trưởng thành rồi, có đủ kinh nghiệm, tự nhiên sẽ hiểu. Không nói cái khác, nếu đổi thành tính khí của ta khi còn chiến đấu ở Nhật Nguyệt Quan năm đó, mấy người này, e là sớm đã bị ta ám sát! Tới một người, giết một người!”
“Nhưng với kết quả như vậy, ngay cả hiệu trưởng như ta cũng không thể ở lại, chẳng mấy chốc sẽ có người thay thế vị trí của ta, tới lúc đó, sẽ khiến Cao Võ Tiềm Long hoàn toàn biến thành ‘phong thủy bảo địa’ tranh giành quyền lực!”
Diệp Trường Thanh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ai mà chẳng muốn buông bỏ tất cả, có ơn báo ơn có thù báo thù?! Ta cũng muốn, nhưng mà ta không thể...”
Ở góc độ mà Tả Tiểu Đa không thấy, trong đôi mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ kia của Diệp Trường Thanh, hiện lên biết bao hồi ức, kỷ niệm, biết bao lần gian nan và sát phạt quả quyết...
Nhưng cuối cùng, sau khi phù vân trong mắt tan đi, đôi mắt ấy lại trở về với sự trầm tĩnh, khắc chế, và chững chạc, một sự chững chạc phi thường.
Trên mặt Diệp Trường Thanh lộ vẻ cô đơn, hắn thật sự rất muốn nói rằng.
Các ngươi có biết, để mài giũa tính tình của ta thành như ngày hôm nay, ta phải chịu bao buồn khổ, bao áp lực không? Phải chịu đựng bao ngày tháng không người hiểu…
Nhưng ta, chỉ có thể làm vậy.
Bởi vì, ta là hiệu trưởng!
…
Tả Tiểu Đa cảm thấy sâu sắc rằng bản thân hắn còn trẻ, vẫn chưa trưởng thành.
Quả nhiên, hắn vẫn còn quá non nớt, đúng như lời hiệu trưởng đã nói, hắn còn chưa trải nhiều, còn cần tôi luyện nhiều hơn!
“Nhưng luôn ở trong trạng thái bị động bị đánh, chỉ gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, vậy thì cũng hơi tiêu cực.” Tả Tiểu Đa nói.
Diệp Trường Thanh cười ha ha, nói đầy ý tứ sâu xa: “Đương nhiên là có lý do.”
Rồi lại không nói nữa.
Tả Tiểu Đa trầm ngâm.
...
Sau đó, trên mạng vẫn đang ồn ào nhốn nháo, chuyện Kiếm Vương và Cuộc sống ở Cao Võ của Giáo Chủ vẫn đang diễn ra rất quyết liệt.
Mà Cao gia, Ngô gia, thậm chí còn có người của Lý gia, số lần họ xuất hiện bên người Kiếm Vương cũng càng ngày càng nhiều, mỗi lần cách nhau cũng càng ngày càng gần.
Dần dần, mọi người cũng đều quen…
Mà đám người Tả Tiểu Đa ngoài việc đánh nhau luận bàn, cũng đã bắt đầu lấy điểm của bản thân tới trường học đổi võ kỹ, tâm pháp phù hợp với mình…
Mà trong khoảng thời gian này, Văn Hành Thiên lại trở nên rất bận rộn.
Chọn võ học!
Tân sinh chọn võ học, chính là thời khắc mấu chốt nhất!
Sau một tháng đầu sinh hoạt vườn trường, các giáo viên đã hiểu rõ tường tận về đám nhóc này, họ bắt đầu dẫn dắt học sinh của mình chọn võ học.
Phương hướng tu luyện, nghề nghiệp.
Đây là bước quyết định để đặt nền móng cho đời người.
Trong mấy ngàn năm tích lũy của Cao Võ Tiềm Long, có cất chứa vô số võ học chia làm bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Nhưng Văn Hành Thiên chắc chắn sẽ không đơn thuần chọn cấp bậc cao nhất trong bốn cấp, mà hắn sẽ chỉ chọn võ học phù hợp nhất, thích hợp nhất cho học sinh thôi.
Tất cả những tư liệu mà trước đó hắn cẩn thận thu thập được, chính vì để chuẩn bị cho sự lựa chọn ngày hôm nay.
Trước khi cho học sinh chọn võ học, Văn Hành Thiên xác nhận lại từng người một, hắn xác nhận lại xem tư chất hiện nay, tiềm lực Tinh Hồn của học sinh có thay đổi gì không.
Võ học chia thành bốn cấp độ Thiên Địa Huyền Hoàng, tuy ranh giới cấp bậc rõ được phân chia rõ ràng, nhưng chưa chắc Thiên cấp đã là lợi hại!
Trước nay chỉ có người thích hợp và võ học thích hợp, hầu hết các công pháp Thiên cấp đều rất chú ý đên tư chất thiên phú.
Nếu người có tư chất bẩm sinh không hợp, hoặc là người có tư chất thường thường mà vẫn cứ cố luyện công pháp Thiên cấp vốn không hợp với mình, kết quả duy nhất đó là người tu luyện đó chỉ có nước chết sớm mà thôi. Biểu hiện trực tiếp nhất của sự không hợp là công pháp phản phệ, kinh mạch bị quá tải, chỉ cần không chịu đựng nổi, thì công lực tiêu tán, thần hồn tiêu tan, chết giữa chừng.
Ví dụ, có vài người có thần lực bẩm sinh, nhưng sự cân đối về cơ thể của họ lại không đủ. Nếu như họ tu luyện loại võ học Thiên cấp chú trọng vào tố chất thân thể, thì hiệu quả tu luyện thu được rất ít ỏi.
Thay vì vậy, chi bằng cứ tu luyện mấy pháp môn rèn luyện sức lực Huyền cấp hoặc Hoàng cấp để phát huy tối đa ưu thế của bản thân, ngược lại có thể phát huy được càng nhiều uy lực hơn.
Còn việc phải lựa chọn công pháp nào, các giáo viên của Cao Võ Tiềm Long đều đang vắt nát óc để nghĩ.
Lớp một có ba mươi sáu người.
Trừ Tả Tiểu Đa không cần chọn công pháp chính, còn có mấy người Hạng Xung, Hạng Băng đã có công pháp gia truyền phù hợp với bản thân, thì những người khác cũng đều nhân cơ hội lần này, tìm phương hướng tu luyện chính cho mình.
Hơn nữa còn phải tổng hợp xem xét về các phương diện thể chất của bản thân, sự khác nhau của Tiên Thiên Ngũ Hành, các loại ưu điểm khuyết điểm để đưa ra lựa chọn, ai thích hợp với thủy, ai hợp với hỏa, ai hợp với thổ, còn rất nhiều nữa…
Mà đây đều là công việc của giáo viên.
Nếu học sinh chọn sai trong thời khắc mấu chốt này, thì cả đời này cũng sẽ không còn cơ hội chọn lại nữa!