Diệp Trường Thanh cười rồi nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì bọn ta xin cáo từ.”
Cao phu nhân ngẫm nghĩ lời của Diệp Trường Thanh một lát, rồi nói: “Mong Diệp đại ca dừng bước đã… Những năm này, lão Cao làm những gì bọn ta cũng đều thấy. Hôm nay Diệp đại ca dẫn Tả đại sư tới, chỉ ra chỗ khó, đã là rất có tình nghĩa rồi.”
“Tuy hiện giờ Cao gia bọn ta xuống dốc, xung quanh ai là địch ai là bạn cũng không rõ, nguy cơ tứ phía… Nhưng một chút tâm ý muốn bày tỏ. Nếu để Diệp đại ca và tả đại sư ra về tay không... E là Cao gia bọn ta cũng không còn mặt mũi sống tiếp ở thành Phong Hải này.”
Nàng thản nhiên nói: “Mời ngồi trong chốc lát.”
Nói rồi, nàng đứng dậy đi vào phòng trong.
Nửa giờ sau, Diệp Trường Thanh và Lý Thành Long, Tả Tiểu Đa lên xe trở về, ba người nhìn nhau không nói gì, qua một lúc lâu rồi mà vẫn không có ai mở lời.
Mãi tới khi xuống xe ở biệt thự của Tả Tiểu Đa, ba người vào trong, Tả Tiểu Đa mới cười hì hì nói: “Cao gia thật là hào phóng.”
Lý Thành Long cũng gãi đầu, nói: “Suốt cả quá trình ta chẳng làm gì cả, thế mà cũng được năm trăm Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm. Ha ha…”
Lần này Cao gia tặng ba phần quà.
Tuy Lý Thành Long chỉ nói đúng một câu giới thiệu trong cả quá trình, nhưng phần quà kèm này của hắn cũng rất phong phú, không bị kém cạnh.
“Ta thì được một thanh kiếm, có thể nói là thần binh lợi khí, còn có một ngàn viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm. Ờm, còn có cả một triệu Tinh Nguyên tệ bằng tiền mặt… Cái này là… Đây là la bàn cổ thượng phẩm dùng trong Vọng Khí, quả nhiên ra tay hào phóng.”
Tả Tiểu Đa nói: “Xem ra vị Cao phu nhân này để tâm thật, tặng nhiều thế này cơ mà!”
Diệp Trường Thanh cười, nói: “Đâu chỉ là nhiều, ta được tặng ba viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm đây này.”
“Hiệu trưởng, ngươi mới là kiếm món tiền phi nghĩa! Đó là ba tỷ sáu đó!”
Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng ngời: “Ta lấy 1 tỷ tiền lãi, không quá đánh đâu nhỉ?”
“Khốn nạn!”
Diệp Trường Thanh tức giận mắng: “Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Dùng để ăn thay cơm à?”
“Ngươi thế là không biết rồi, bây giờ ta đã nghèo tới không có cơm ăn đây!” Tả Tiểu Đa lặng lẽ nói.
“...”
Diệp Trường Thanh vươn tay, đập một cái vào đầu hắn.
Ba người mới vừa ngồi xuống, Diệp Trường Thanh đã đuổi Lý Thành Long đi đun nước pha trà, sau đó nhíu mày suy nghĩ, hiển nhiên là nghĩ lại chuyện hôm nay.
Đợi khi trà pha xong rồi, hiệu trưởng Diệp mới nói: “Hôm nay hai người các ngươi tới Cao gia một chuyến rồi, thấy Cao gia này thế nào? Thấy việc này ra sao?”
Diệp Trường Thanh đã không dám đối xử với Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long như đối xử với trẻ con.
Sự nhạy bén của hai người này với diễn biến tình hình, có nhiều lúc còn mạnh hơn cả hắn.
Lúc Diệp Trường Thanh bàn việc, thái độ giọng điệu mà hắn dùng, hoàn toàn giống khi hắn dùng với người cùng ngồi ăn, trong trạng thái bình đẳng.
“Diệp lão đại, thôi ngươi nói trước đi.”
Lý Thành Long nhíu mày, nói: “Ta không hiểu Vọng Khí Thuật, rất nhiều chuyện đều chỉ suy đoán bằng suy nghĩ của chính mình, cũng không thông thấu cho lắm. Thôi thì chờ Tả lão đại nói xong, rồi dựa trên cơ sở chân thực nhất trong lời của Tả lão đại, ta lại giải thích sâu thêm.”
Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi rồi nói: “Về chuyện này… Điều mà ta cảm khái từ tận đáy lòng là, hiệu phó Cao Cao Chí Vân này, là người có phúc.”
“Người có phúc?!”
Diệp Trường Thanh và Lý Thành Long đều cảm thấy khó hiểu với cách nói này của Tả Tiểu Đa.
Sao tự dưng lại nói cái này?
“Chuyện này... Nếu lấy tướng pháp mệnh lý để nói, Cao gia tai họa ngập đầu, hơn nữa còn là loại tai họa đoạn tử tuyệt tôn. Nhưng không khéo là… Cao Chí Vân lại cưới được một bà vợ tốt.”
Tả Tiểu Đa cười khổ, nói: “Người vợ cả này của Cao Chí Vân, xuất thân chắc là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc đúng không? Ừm, hoặc nên nói là con cháu dòng chính của danh môn vọng tộc?”
Tuy hắn đưa ra câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Diệp Trường Thanh nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe nói Cao phu nhân này, chính là quý nữ con vợ cả của Tây Môn gia. Lúc trước Tây Môn gia không biết là bị sao, mà liên tục sinh ra con gái, suốt mấy chục năm không sinh được đứa con trai nào… Tình hình cực đoan như vậy, làm cho Tây Môn đại soái đều thấy lo.”
“Mà Cao phu nhân này, là một thiên kim tiểu thư năm đó của Tây Môn gia… Nhưng mà, tuy nàng là con vợ cả, nhưng bởi vì lúc đó nàng sinh sau đẻ muộn, hơn nữa Tây Môn gia tộc có khoảng mấy trăm đứa con gái, đẻ tới phiền luôn, nên cũng chẳng yêu thích gì những đứa con gái này…”
Diệp Trường Thanh cười ha ha: “Năm đó, Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân xuýt nữa cười chết, còn làm hẳn một bài thơ tặng Tây Môn đại soái, chuyện này bị làm thành trò cười… Nhưng mà sự thật thì đúng vậy rồi, Tây Môn đại soái cũng chẳng làm được gì Hữu Lộ Thiên Vương… Ha ha.”
Diệp Trường Thanh cười rất vui vẻ, hiển nhiên chuyện lúc ấy không những gây oanh động, mà còn vì là trò cười nên ai cũng thích nghe ngóng.
“Thơ?”
Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy hứng thú, Hữu Lộ Thiên Vương người này đã được đưa vào trong sách giáo khoa từ lâu, sao có thể không hứng thú với chuyện của một nhân vật nổi tiếng như vậy cho được?
“Không phải nói bình sinh Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân ghét đọc sách nhất sao? Sao lại còn viết thơ? Mà bài thơ này có nội dung gì?”
“Sau này Tây Môn đại soái phải bỏ ra cái giá đắt mới đè ép được bài thơ này xuống, cũng vì vậy mà rước phải một nhân vật càng khủng bố hơn Hữu Lộ Thiên Vương, làm cho câu chuyện càng thêm truyền kỳ…”
Diệp Trường Thanh cười híp mắt, hiển nhiên hắn cũng rất có hứng thú với mấy câu chuyện bát quái này của các đại nhân vật.
“Hiệu trưởng, ngươi mau đọc thơ đi, úp úp mở mở làm gì.”
Tả Tiểu Đa thúc giục hết lần này đến lần khác.
“Ừ… Lúc ấy Hữu Lộ Thiên Vương viết… Tám trăm cái bụng cao như mồ, bao nam nhi mệt mỏi mất hồn; đấng mày râu năm đời đều nỗ lực, chăm chỉ cày cấy ba mươi lăm năm; kiễng chân trông chờ tám trăm côn, rượu ngon đính sẵn trăm ngàn tấn, phòng sinh truyền tới tin vui, Tây Môn gia có tám trăm thiên kim.”
“Ha ha ha ha...”
Sau khi nghe xong, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long lập tức cười lăn lộn.