Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 956 - Chương 957: Thì Ra Là Thế! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 957: Thì ra là thế! (2)

Cô bé trả lời giòn tan một tiếng, lập tức chạy ra ngoài bằng đôi chân ngắn ngủn, sau đó nhanh chóng đem một cây búa nhỏ quay trở lại, còn thật sự đặt hạch đào lên sàn nhà, cô bé đập cây búa nhỏ xuống.

“Ha ha ha… đập vỡ ra rồi!”

Cô bé đang cười.

Cao gia chủ xa xa nhìn lại, thịt quả trắng như tuyết bên trong hạch đào đập vào trong mắt hắn, ý cười dần dần tăng thêm, rốt cuộc vui vẻ cười to ra tiếng.

“Ha ha ha ha ha… một cái đập này khá lắm, đập vỡ ra rồi!”

Bạch Vân Tử Lô bên kia, mấy ngày nay du khách đến không ngừng.

Gia chủ nhà họ Ngô ở Kinh Thành đến đây rồi… đi rồi…

Không biết đã mang đi cái gì.

Gia chủ nhà họ Vệ đến đây… lại đi rồi…

Cũng không biết đã mang đi cái gì vậy…

Đêm khuya.

Một thanh niên gầy yếu đi đến phòng của Bạch Vân Đình.

“Sư thúc.”

“Hử?”

“Ta ở chỗ này đã được hai tháng rồi…”

“Ừ, ta biết ngươi muốn nói cái gì, chẳng qua ngươi không thể đi Phong Hải.”

“Tại sao?”

“Phong Hải chính là chỗ chết của ngươi! Bất kể như thế nào cũng không thể đi, một khi ngươi đi Phong Hải nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, tuyệt không có chuyện gặp may.”

Thanh niên gầy yếu trầm mặc một chút, nói: “Sư thúc, lần trước thua ở trong tay Tả Tiểu Đa, trong lòng ta đến bây giờ vẫn không phục… Hơn nữa ta cũng không thể suy nghĩ rõ ràng được, vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào…”

“Cho nên ngươi muốn làm rõ ràng trong đó từ đầu đến cuối, thậm chí muốn hòa nhau một thành!”

“Đúng vậy, còn có một chuyện ta cũng muốn giải quyết, nếu đúng như ta dự đoán, Phương Nhất Nặc hiện giờ hẳn là đã ở Phong Hải, đang phối hợp với Tả Tiểu Đa. Đây đúng là một chuyện khác mà ta không rõ… Phương Nhất Nặc vì sao lại phản bội?”

“Những chuyện này ngươi đều muốn điều tra à?”

“Phải. Một lần đó… thật sự là thua rất oan uổng, đệ tử không cam lòng!”

“Ngươi có tư tưởng này, vậy thật sự là cách cái chết không còn xa.”

“… Xin sư thúc chỉ dạy rõ ràng.”

“Người ta nếu có thể cho ngươi thua trận thứ nhất không rõ ràng, thì cũng có bản lĩnh để ngươi thua không rõ ràng lần thứ hai. Lúc trước hắn chỉ là con kiến, ngươi vẫn thua, cuối cùng may mà vẫn giữ lại được mạng sống. Nhưng bây giờ sau lưng hắn chính là cả Tiềm Long, ngươi tự nhiên đi vào thì có thể có phần thắng sao? Lại thua lần nữa thì chính là thua cả mạng sống đó!”

“… Ta hiểu được trong đó nguy hiểm rất lớn.”

“Cho nên ngươi không được đi! Ta cũng sẽ không cho ngươi đi, Phương Nhất Nặc… cho dù thật sự phản bội, có khả năng tạo thành mấy phần ảnh hưởng chứ? Chẳng qua chỉ là một tên Hóa Vân đỉnh mà thôi.”

“… Được, ta nghe theo sư thúc.”

“Thân phận Mộng Trầm Thiên, ngươi cũng không cần dùng nữa, chặt đứt toàn bộ những thứ lúc trước, từ đây trở mình.”

“Được.”

“Thượng Kinh mới là nơi Long Mạch hội tụ của đại lục Tinh Hồn. Ngươi ở lại Thượng Kinh, lắng đọng tích trữ thế lực, mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là nơi dễ dàng tạo dựng sự nghiệp nhất.”

“Vâng!”

“Trước mắt ngươi vẫn là lấy lắng đọng lại là việc chính, quen thuộc thân phận mới của ngươi, đợi đến lúc không còn sơ hở gì không chê vào đâu được, ta đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp, cho ngươi vào chiếm giữ Tổ Long, quấy lên mưa gió.”

“… Được.”

“Tình hình bây giờ đang có người đối phó Tả Tiểu Đa, so với việc ngươi tự mình ra tay, thì tốt hơn hết nên lợi dụng lực lượng của người khác để đạt được mục đích của mình, đó mới là lựa chọn tốt nhất, lần trước thủ đoạn ngươi lợi dụng nhà họ Mộng và nhà họ Ninh cũng rất khá.”

“Sư thúc khen nhầm rồi.”

“Dựa theo lời ta nói, lắng đọng lại tâm trạng của ngươi, như cái giếng cổ không dao động, mới có thể phản ánh vạn vật; sóng lớn mãnh liệt chỉ sẽ hủy đi đê đập của chính mình, tạo thành gánh nặng trong lòng.”

“Vâng, đệ tử cám ơn sư thúc đã dạy bảo.”

“Khí vận chi tranh, kéo dài muôn đời, cạnh tranh ngang bằng nhiều đời, tạm thời lợi hại cũng không coi là cái gì, quá mức để ở trong lòng ngược lại làm tâm tình thiếu hụt, nên tự mình xét lại.”

“Vâng.”

“Một đạo Vọng Khí này, ngươi vẫn là không thể nhập môn à?”

“Đệ tử hổ thẹn.”

“Thôi, mỗi người có số phận của mỗi người, ngươi không phải nhân tài ở phương diện này, miễn cưỡng đi vào cuối cùng chỉ uổng công. Nhưng là bất cứ việc gì cũng phải nhớ rõ, báo cáo nhiều, nghĩ lại nhiều.”

“Vâng.”

“Chờ đến lúc sau khi ngươi rời khỏi nơi này, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa, ta cũng sẽ không gặp lại ngươi, việc này ngươi có thể hiểu được chứ?!”

“Đệ tử hiểu, đệ tử tạm thời ở lại chỗ này, tu luyện đến lúc sư thúc gật đầu là lúc rời đi.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Thời gian yên lặng trôi qua, Tả Tiểu Đa bên này ngoại trừ việc liên tục làm ra sóng to gió lớn ở trên mạng thì trong cuộc sống thật có thể nói là một khoảng thời gian rất yên bình.

Mà ánh mắt của đám người Diệp Trường Thanh, thời gian dừng lại trên người Tả Tiểu Đa cũng càng ngày càng nhiều.

Trong ánh mắt, mơ hồ hàm chứa vẻ lo lắng.

Bọn họ đều là người đã tích lũy trí tuệ cả nghìn năm, làm sao còn không rõ nguyên nhân thật sự mà kẻ địch không hành động gì: không ngoài việc nơi này có Tả Tiểu Đa tồn tại, mặc kệ là nhằm vào ai đều sẽ bị Tả Tiểu Đa nhìn ra ngay lập tức, hơn nữa sẽ bố trí cạm bẫy nhằm vào đó hình thành phản công!

Cho nên, lúc Tả Tiểu Đa còn chưa chết… động tác của bên kia, ít nhất sẽ không làm gì trong khoảng thời gian ngắn!

Như vậy nhiệm cụ khẩn cấp trước mắt của đối phương biến thành lựa chọn duy nhất là giết chết Tả Tiểu Đa!

Hai lần hành động lúc trước không biết có phải đối phương là cùng một nhà hay không, nhưng hai lần đều thiệt hại người, lỗ vốn lớn, có thể nói là rất nhiều năm tháng tới nay là thiệt hại to lớn trước nay chưa từng có khi đối phó với Cao Võ Tiềm Long.

Nếu như lại ra tay, kẻ địch tuyệt đối sẽ không lại tái phạm sai lầm liều lĩnh khinh địch.

Nhất định là một đòn như sấm chớp đã nghĩ sâu tính kỹ.

Mà người đứng đầu sóng ngọn gió, đương nhiên là… Tả Tiểu Đa!

Về việc phía bên mình có thể chống đỡ được hay không, có thể bảo vệ được Tả Tiểu Đa hay không, thật sự thì mọi người không có một chút chắc chắn nào!

“Nếu là dưới Quy Huyền đỉnh cao, dĩ nhiên chúng ta có thể chống đỡ được. Nhưng nếu như đối phương một cao thủ cấp bậc Bí Vu thì phe ta chống đỡ như thế nào...”

Vẻ mặt Diệp Trường Thanh u ám.

Bình Luận (0)
Comment