Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 972 - Chương 973: Long Huyết Phi Đao Ăn No Căng… (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 973: Long Huyết phi đao ăn no căng… (2)

“Ta chính là một học sinh quy củ mà!” Tả Tiểu Đa thề thốt bảo đảm.

Văn Hành Thiên nghe xong những lời này thì lập tức phất tay áo bỏ đi, sau đó cũng cũng xuất hiện trong buổi thí luyện nữa.

Có lẽ là nghe xong những lời này chỉ muốn nôn ra…

Tuy không thể thu nhập thêm một khoản từ thí luyện nhưng Long Huyết phi đao vẫn là có thể ăn no nê, lần rèn luyện này đã chặn đứt con đường thu hoạch tài nguyên của Tả Tiểu Đa, nên nếu còn không thể bổ sung năng lượng cho Long Huyết phi đao, thì chẳng phải là đã lỗ sạch vốn rồi sao.

Kết quả là trong suốt một ngày đi ren luyện, hầu hết những người khác thì không tìm được mục tiêu còn Tả Tiểu Đa thì trực tiếp hút mục tinh thú mục tiêu thành bột mịn; hắn cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy cả ngày, cũng không biết đã giết bao nhiêu tinh thú rồi.

Mãi đến khi Tả Tiểu Đa cảm giác được Long Huyết phi đao cầm trên tay trở nên nặng hơn bình thường rất nhiều, lại thêm cảm giác dính dính trong lòng bàn tay, thì khi quay đầu nhìn lại thì đã thấy thân đao biến thành màu đỏ sậm rồi.

Tả Tiểu Đa vội dùng vải trắng lau thân đao một cái, tấm vải trắng nháy mắt biến thành vải đỏ.

Phải lau một lúc lâu thanh đao mới sạch sẽ trở lại, lúc này mới cầm Long Huyết phi đao trong tay thì mới thấy đầu long ở chuôi đao tuôn ra một luồng khói màu đỏ… Linh khí tuôn ra khắp nơi!

“Đệch!”

Tả Tiểu Đa cũng phát hoảng rồi.

Đây là… Long Huyết phi đao ăn quá no sao?

Hơn nữa… Đây là do ăn quá no cho nên phun ra sao?

Phun… Phun ra?

Long Huyết phi đao mà cũng có thể ăn quá no!

Tả Tiểu Đa vừa cảm thấy thật khó tin vừa thu vội Long Huyết phi đao vào trong tay, bắt đầu hấp thụ linh khí để luyện công, lần luyện công này tốn hết bốn tiếng đồng hồ…

Trải qua bốn tiếng hấp thu linh khí thì Long Huyết phi đao không còn phun ra nữa…

“Mi tuyệt đối đừng để bị bội thực đấy…”

Tả Tiểu Đa hầu hạ Long Huyết phi đao như hầu hạ tổ tông, lập tức thu vào nhẫn bản mệnh của mình.

Ngay sau đó, Linh Miêu kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, ngón tay miết nhẹ thân kiếm, khiến cho tiếng rồng ngâm vang lên.

Tả Tiểu Đa chỉ thẳng kiếm, vạt áo bay bay, bầu trời xuất hiện mưa sao băng, hắn bước một bước khiến mặt đất rung chuyển, bình thản tiến về phía trước.

Tả Tiểu Đa nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên muốn làm thơ.

Nhưng hắn nghĩ đến nát óc, cuối cùng cảm thấy bản thân có lòng những không đủ sức.

“Ngày xưa có giai nhân Công Tôn thị. Thôi không hát bài này được, ông đây là nam mà. Xe bon bon, ngựa phi nhanh... Không hợp cảnh lắm.”

Tả Tiểu Đa nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được bài nào phù hợp.

Vốn dĩ định làm ra vẻ ngầu lòi nhưng cuối cùng lại tự biến bản thân thành đồ ngốc.

Đệt, mặc kệ!

Bỗng nhiên Tả Tiểu Đa lại nhớ ra một bài thơ có vẻ rất hợp với tình hình lúc này, vì thế vừa cầm kiếm trong tay vừa hát vang: “Lão tử cầm trong tay một thanh kiếm, trên đời có rất nhiều kẻ xấu xa; khiến lão tử bực bội trong lòng, giết sạch hết những tên xấu xa đó… Ai chà chà, thơ hay thơ hay…”

Những người đứng gần đó đều lộ ra vẻ mặt cứng đờ, đần mặt nhìn về hướng khác rồi đồng loạt bỏ đi.

Tuyệt đối không thể đi chung đường vưới tên bệnh tâm thần này, lỡ như người khác nghĩ bọn họ là người quen với hắn thì phải làm sao?

Phong thái tiêu sái như vậy, bước đi nhẹ như chim én, chất giọng thanh nhã, khí thế bức người như vậy, sao có thể ngâm ra… một bài thơ như vậy chứ?

Mấy nữ sinh đều bĩu môi, trợn mắt.

Lần thí luyện này, tên nhóc Tả Tiểu Đa này sao lại giống như đi du ngoạn sơn thủy thế kia chứ...

Hắn chỉ lo giả vờ lạnh lùng, thế mà không thấy hắn làm việc như thế nào.

Đương nhiên là các nàng không biết, ở nơi các nàng không nhìn thấy, Tả đại sư đã chống Long Huyết phi đao ói ra…

Sau khi Tả Tiểu Đa làm màu hết lần này đến lần khác, hắn lao về phía trước nhanh như chớp, bất cứ nơi nào hắn đi qua, vô số tinh thú bắt đầu nhảy vào không gian giới chỉ của hắn một cách tự giác và có ý thức...

Những nơi nào hắn đi qua, không có một ngọn cỏ nào, trời cao chín thước!

Đôi khi còn có một tiếng hét dữ dội, hắn nhảy lên không trung, dùng tư thế đẹp trai nhất bất ngờ đá rơi một sao băng!

“Woaaaa, thật là đẹp trai!”

Nữ sinh lớp ba lớp bốn nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn thẳng tắp.

Không hổ là lớp trưởng!

Thật, thật là tiêu sái... muốn chết, muốn chết a a a a...

Tả Tiểu Đa hài lòng, dương dương tự đắc.

Ta không tán gái.

Nhưng cảm giác được người khác vây xem và cảm thán thế này thật tuyệt vời.

Đột nhiên, hắn lại tạo một tư thế vô cùng tiêu sái, hắn lơ lửng trên không, tay áo bồng bềnh, bất chợt... hắn lại muốn ngâm một câu thơ.

Đúng lúc này, trên không trung lại có một sao băng nóng cháy bừng bừng, nó mang theo đuôi lửa nóng rực rơi xuống, cơ thể Tả Tiểu Đa đang lơ lửng trên không trung, vô cùng tiêu sái xoay người...

Một cước như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, với hiệu ứng tinh quang do Tinh Không Bộ mang đến, cú đá chói lọi không có gì sánh được.

Một lần xuất thủ hoàn mỹ!

Quả thật là làm màu cấp sử thi!

“...” Mấy nữ sinh còn chưa kịp hét lên.

Chợt nghe thấy “Awww...đệch đệch đệch đệch...”, tiếng động như vậy, hẳn là đau đớn tột cùng.

Nhưng nhìn khối sao băng bị cú đá tiêu sái của Tả Tiểu Đa đá trúng, ngọn lửa tán loạn theo chân, nhưng phần thân chính của sao băng vẫn không vỡ tan, theo quỹ đạo ban đầu đập xuống, vẫn còn...

Sau đó, Tả Tiểu Đa đứng mũi chịu sào, vừa rồi Tả đại sư vẫn còn hết sức tiêu sái, bây giờ đang bưng cái cẳng chân phải của mình mạnh mẽ nhảy xuống đất, mặt mũi méo xệch, vô cùng dữ tợn.

“Đau đau đau... ta ghìm một ngày... đây là loại đá gì vậy chứ... mẹ nó đau muốn chết...”

Tư thế vốn tiêu sái như thần tiên, bỗng chốc biến thành quỷ một chân, ôm chân giơ thẳng lên trời thét dài, cảnh tượng bất ngờ đến không đành lòng nhìn tiếp.

“Ha ha ha ha...”

Hạng Băng và Chân Phiêu Phiêu đều không nhịn được cười, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Cái tên thích làm màu này cuối cùng cũng lật xe rồi!

Ha ha ha ha... đúng rất hả lòng hả dạ, nên uống cạn một chén lớn!

Hai nàng bụng dạ vô cùng vui sướng, không che giấu mà cười lớn, nhanh chân chạy đi xa.

Con hàng này lòng dạ hẹp hòi, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, sẽ thẹn quá hóa giận, phải nghiêm túc nhanh chóng rời đi!

Một màn ngày hôm nay có thể được tuyên dương ra bên ngoài trong hơn nửa năm!

Không tệ!

Bình Luận (0)
Comment