Nhưng đối mặt với một phương pháp ngưng tụ lực lượng toàn thân, thủ pháp dùng tất cả lực lượng tinh thần vào một đao ám khí, đúng là tránh cũng không thể tránh, hoàn toàn không có khả năng ngăn chặn được.
Ngay từ đầu, Đường Thiên Thủ đã nói rõ sẽ không đánh vào bộ phận quan trọng của mình, chỉ đánh vào tay chân hoặc vị trí không nguy hiểm, nhưng nếu hắn đánh vào bộ phận dễ lấy mạng mình thì sao?
Tả Tiểu Đa tự mình đánh giá, đột nhiên đánh ra như vậy... Nếu có không chết thì cũng sẽ trọng thương!
Nếu mình sử dụng Thiên Nguyên Độn Thuật thì có thể tránh thoát, nhưng dùng thân pháp thông thường là tuyệt đối không tránh được.
Nhưng Thiên Nguyên Độn Thuật... Là một trong những lá bài tẩy của mình mà.
Không thể dùng được.
Thật sự không biết trái tim Tả Tiểu Đa đang đập nhanh cỡ nào, nhưng Đường Thiên Thủ ở đối diện Tả Tiểu Đa còn khiếp sợ hơn hắn rất chiều, thậm chí là kinh hãi hơn rất nhiều!
Một đao vừa rồi của hắn là chiêu thức giết người mạnh nhất của cả Đường gia, không một chiếu nào sánh bằng!
Từ khi có một chiêu này, người Đường gia khi đối mặt với kẻ địch, nhiều nhất là tu vi của đối phương vô cùng cao, đánh trúng mục tiêu nhưng không đánh tan được phòng ngự của đối phương, là dưới tình huống không có cách nào đâm xuyên được cơ thể kẻ địch, nhưng chuyện bị thất bại là cực kỳ ít!
Ừm, thất bại chỗ này là muốn nói đánh trật ra khỏi mục tiêu đã định, mục tiêu đã định trước của Đường Thiên Thủ chính là hõm vai của Tả Tiểu Đa!
Nhưng cuối cùng khi đao đâm vào lại và mép ngoài bả vai, cái này chứng tỏ điều gì?
Cái này chứng tỏ Tả Tiểu Đa tránh thoát được vị trí mục tiêu ban đầu của hắn!
Thử nghĩ một hồi, từ hõm vai bên mép ngoài bả vai cách nhau bao nhiêu?
Khoảng cách chừng 4-5 centimet, cũng không nhiều, thậm chí là rất ít, nhưng đối với cao thủ ám khí mà nói, nhất là người nghiên cứu sâu về ám khí như Đường Thiên Thủ, không cần đến 4-5 centimet, kể cả 1 centimet cũng đã là thất bại!
Vì sao?
Đây là câu thường thường thức được võ học nói đi nói lại vô cùng nhiều -- sai một ly đi một dặm!
Cái gọi là chỉ trong gang tấc chính là ở ngày thường hoặc là khi không quan trọng, kết quả sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng khi hai người đối chiến, một chút chênh lệch đã đủ để thay đổi chiến cuộc!
Mặc dù sắc bén như phi đao của Đường Thiên Thủ, tấn công vào bộ phận quan trọng của Tả Tiểu Đa, cuối cùng lại không khỏi biến thành kết quả đánh vào mắt lại đâm trúng lông mày; đánh vào yết hầu lại thành đâm vào ngoài cổ, cứ như thế, vốn là một đao đủ để lấy mạng lại biến thẳng thành vết thương nhẹ, bị thương da thịt, ít nhất là không đủ để lấy mạng!
Mà một đao kia, hoặc có lẽ là một đao tất phải lấy mạng của Đường gia, yêu cầu cơ bản chính là người chúng đao chắc chắn phải chết!
Nếu không, sau khi đánh ra một đao kia, cả người sẽ mất lực, chỉ còn nước để mặc người chém giết!
Cũng bởi vì như thế cho nên một đao này còn được người Đường gia gọi với cái tên khác: Không phải ngươi chết, chính là ta vong.
Ừ, chính là ngay thẳng như vậy!
Tu vi của ngươi rất cao, ta không đánh thủng phòng ngự của ngươi được, đó là ngươi có tu vi cao thâm, không thẳng nổi anh hùng.
Nhưng mà ta có thể giết chết ngươi, lại bị ngươi tránh được, đây chính là ta không đúng, tài nghệ không bằng người, há có thể không đáng chết!
...
Cho nên, mấu chốt một đao của Đường gia không phải tốc độ phi đao kinh người khó có thể bắt được, mà là tinh chuẩn!
Chỉ có đâm trúng vào mục tiêu đã định, kết hợp với tốc độ kinh người khó có thể tránh kia mới là bộ mặt thật của một đao tất giết của Đường môn!
Lấy tình hình chiến đấu mà nói, Tả Tiểu Đa rất khó tránh được đao của mình, tổng hợp kết quả hai chiêu lại, hai ngươi ngang tay!
Nhưng sự thật là, Tả Tiểu Đa khiến đao tất phải bị giết kia không giết được hắn, mặc dù bả vai bị thương là thật, nhưng đối với Đường Thiên Thủ, mình thấy thủ chính là thất bại!
Sắc mặt tất cả học sinh lớp một năm hai đều cực kỳ nặng nề.
Có thể nói bọn họ rất quen thuộc với tài năng của Đường Thiên Thủ, mặc dù Đường Thiên Thủ chỉ xếp thứ mười một trong lớp một năm hai. Nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu liều mạng chiến đấu, Đường Thiên Thủ có thể tùy tiện lấy mạng bất cứ ai, không tồn tại bất cứ cái gọi là may mắn gì cả!
Nguyên nhân duy nhất chính là một chiêu kia, một đao kia.
Dù sao luận bàn với bạn học không có khả năng thật sự đánh vào tròng mắt, yếu hầu trái tim... Các vị trí dễ mất mạng trên cơ thể, mà chỉ đánh ở nơi khác, nhiều nhất là nằm trong khoang điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại.
Nhưng nếu đánh vào ba vị trí này, người bị đánh nắm chắc cái chết.
Phi đao đâm vào, chắc chắn sẽ đâm thẳng vào não, còn có yết hầu, trái tim, tất cả đều là tương tự.
Nhìn phi đao có thể liên tục xuyên qua bốn cây cổ thụ mấy người ôm là biết sẽ không tồn tại may mắn ở đây.
Nhưng mà bây giờ, một đao chưa từng thất thủ của Đường Thiên Thủ lại thất thủ!
Tuy rằng Tả Tiểu Đa cũng bị thương, nhưng mọi người nhìn vẻ mặt của Đường Thiên Thủ là hiểu ngay mọi chuyện.
Tả Tiểu Đa cũng hiểu, hắn ngây người giây lát, cũng suy nghĩ điều quan trọng trong đó, tuy rằng đao này của Đường Thiên Thủ siêu phàm, quả thực mẫu mực, không có không trúng, nhưng chỉ cần không phải hoàn toàn chính xác thì không đủ tạo thành nguy cơ sống chết cho mình!
Hắn cười nói: “Lúc này hai ta coi như ngang tay!”
Đường Thiên Thủ hơi do dự: “Trận này ta thua rồi, chỗ ta muốn đâm trúng là hõm vai của ngươi.”
“Như nhau như nhau, còn không phải là đều bị thương à! Không tránh thoát chính là ta tài nghệ không bằng ngươi, thần đào Đường môn, lệ bất hư phát, danh bất hư truyền, quả nhiên là thật!”
Tả Tiểu Đa bỏ qua cánh tay bị thường, cười ha ha nói: “Thật ra đánh ngang tay cũng tốt, chí ít chúng ta không cần đứng ăn cơm, cứ như vậy đi!”
Đường Thiên Thủ cười rộ lên: “Được.”
Nhân tình này, hắn nhận.
“Khi nào rảnh rỗi không có chuyện gì, chúng ta nhất định phải thảo luận một chút về ám khí, trận hôm nay ta thu hoạch được rất nhiều.” Tả Tiểu Đa cười nói, rất là nhiệt tình, lời nói thành tâm thành ý.
Lời này của Tả Tiểu Đa là xuất phát từ tận đáy lòng, không phải khách sáo, một đao này của Đường Thiên Thủ thật sự làm hắn mở rộng tầm mắt, cũng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!