Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 14

Năm tấm Linh phù đó, trở lại ở trên đầu của hai người bọn họ, phát ra linh quang, bọc lấy hai người bọn họ.

Lúc này gió nổi lên ngày càng lớn, cây cối lung lay, lá cây tung bay, cát đá bay mù mịt.

Bọn họ dưới sự bảo vệ của linh quang, cũng không có bị gió thổi, tình hình trước mắt, bọn họ cảm thấy sợ hãi phi thường, kinh hoàng thất thố, chẳng biết chuyện gì cả.

Linh quang của linh phù phát ra, từ từ trở nên mờ đi, đột nhiên, năm tấm linh phù này tự phát hoả, trong nhất thời nơi này biến thành một mảng tối đen như mực.

Tiếng gió ồ ồ thổi qua bên tai bọn họ, đá vụn hoà lẫn lá cây bắn vào mặt bọn họ làm da thịt trên mặt hơi đau đớn. Giờ phút này, bọn họ thấy run sợ, rùng mình, mồ hôi lạnh dường như túa ra.

"Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?" Trần Nhược Tư run rẩy, khẩn trương hỏi.

"Trước tiên hãy xem một chút, ta cảm giác được lệ quỷ nọ dường như đã đi xa chúng ta rồi" Lạc Lan Điền nói.

"Huynh thực có thể đùa được sao, lệ quỷ nọ vừa rồi nói muốn giết chúng ta, có thể nào lại dời đi dễ dàng như vậy" Trần Nhược Tư nói.

"Ta cũng không rõ tại sao" Lạc Lan Điền nói.

Một lát sau, gió ngừng lại, cây cũng không còn lay động, hết thảy đều trở nên bình thường.

"Đi, chúng ta dời nhanh..." Lạc Lan Điền quay đầu nhìn Trần Nhược Tư nói, hắn còn chưa nói xong, đột nhiên sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, hắn cầm kiếm hướng về phía bên Trần Nhược Tư đâm tới.

Nguyên là, hắn nhìn thần một bóng đen, đã đứng bên cạnh Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư, không rõ là như thế nào, hắn tưởng Lạc Lan Điền bị doạ đến tối tăm đầu óc, tưởng hắn là quỷ, hắn vội nhảy sang bên nói: "Sư huynh làm sao vậy, người có phải đã hồ đồ rồi không, tự nhiên lại đâm vào đệ"

"Vốn định đùa bỡn với hai tiểu tư các ngươi, không nghĩ rằng ma khoái này là có thể bị phát hiện, xem ra các ngươi còn có chút năng lực, ha ha". Bóng đen nọ nói, hắn nói xong liền biến thành một vòng thành vụ, xoay tròn bay lên tại không trung.

Xoay tròn theo thanh vụ nọ, âm phong lại nổi lên, chỉ là không có mãnh liệt như vừa rồi.

"Sư đệ, cẩn thận một chút" Lạc Lan Điền nói, hắn nói xong lại lấy linh phù ra, cắm tại mũi mộc kiếm, sau đó cầm mộc kiếm, tung ra, trong miệng lầm rầm niệm.

Niệm động theo kinh văn, mộc kiếm nọ trên không trung từ từ phát ra bạch quang, tiếp theo hướng vào vòng thanh vụ đó, đâm tới.

"Oa nhi, với chút tài mọn này, có thể nào đả thương được ta sao". Trong thanh vụ nọ phát ra một tiếng cười kinh miệt.

Tiếng cười của hắn vừa dừng lại, một đạo hắc quan bay thẳng tới bạch quang phát ra của mộc kiếm, bạch quang trong mộc kiếm trong nháy mắt đã biến mất, mộc kiếm cũng mất đi sự không chế, tự nhiên rơi xuống.

Lạc Lan Điền sắc mặt tỏ ra sợ hãi, lui về phía sau hai bước, ngưng niệm kinh văn, lẳng lặng đứng ở đó, qua một hồi lâu, hắn phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó từ từ ngã ra đằng sau.

Trần Nhược Tư không rõ sao lại như thế này, hắn vọt tới, đỡ Lạc Lan Điền dậy, liền đó hắn kêu lên: "Sư huynh, người làm sao vậy, không được doạ đệ".

"Ta không phải đối thủ của lệ quỷ, ta vừa rồi niệm chú cùng lệ quỷ đấu pháp, bị âm khí của hắn đả thương, xem ra chúng ta hôm nay không có cơ hội đào thoát rồi. Nếu hôm nay chúng ta chết, người sẽ không trách ta không bảo vệ được người chứ" Lạc Lan Điền nhìn Trần Nhược Tư nói.

"Đều trách đệ, nếu đệ không nghĩ ra trò gì để doạ huynh một chút, cũng không nên giả dạng để đùa như vậy, đều trách đệ, đệ đáng chết" Trần Nhược Tư mình Lạc Lan Điền khóc to nói.

"Điều này sao trách ngươi được, lệ quỷ nọ đã sớm để ý chúng ta, không nên tự trách mình, trái lại, ta trước đây thấy có cảm giác chán ngấy với người, đó là giả đó. Kỳ thật, ta trong lòng cũng rất thích tên quỷ nhỏ nhà ngươi. Chỉ là ta tương đối thích làm một tên ngốc cô độc, cũng không muốn tranh cường háo thắng, cho nên, trong thời gian đó có chút, đều là nhường nhịn, a a thật sự là, pháp lực của ta không dưới đại sư huynh, có lẽ ngươi cho rằng là ta nói khoác, ngươi có cho rằng ta nói khoác không?" Lạc Lan Điền ho khan hai tiếng, nhìn Trần Nhược Tư nói.

'"Đệ biết huynh không có nói khoác, đệ vừa rồi đã nhìn thầy rồi, đệ nên phải chết, cũng không nên trách lệ quỷ này đã gặp huynh, sư huynh chúng ta xuống dưới đất sẽ là một đôi huynh đệ tốt, kiếp sau gặp lại" Trần Nhược Tư vỗ ngực Lạc La Điền nói.

Trần Nhược Tư nói xong đừng dậy nhìn vòng thanh vụ nọ trên không nói: "Ngươi là cái gì, có bản lãnh hãy lộ ra chân thân của ngươi cho ta coi, ta dẫu có chết cũng sáng mắt".

"Các người đều đòi được chết, toàn là những lời nói nhảm" âm thanh từ thanh vụ nọ truyền đến.

"Ha ha ha , ta đây liều mạng với ngươi. Ngư tử võng phá" Trần Nhược Tư âm thầm vận khí, niệm chú, tay trái xuất ra chỉ phù, hướng tới đám thanh vụ nọ trên không, đẩy tới, tay phải cầm mộc kiếm, cũng hướng tới đám thanh vụ nọ, ném tới. Text được lấy tại Truyện FULL

Lá bùa Trần Nhược Tư tung ra trong nháy mắt phát ra vô số đạo linh quang chói mắt, làm cả khu vực xung quanh, trong sáng bừng lên. Đám thanh vụ nọ sau khi xoay vài vòng qua lại trên không trung, hoá thánh một đạo thanh ảnh hướng không trung bay đi.

Trần Nhược Tư ném đào mộc kiếm đi, cũng không biết nó hấp thu linh khí từ đâu ra, mà trở nên lóng lánh kim quang, nhằm thanh quang nọ đuổi theo.

Nằm trên mặt đất, Lạc Lan Điền thấy tình hình trước mắt, trông trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc cùng nghi hoặc, trong nháy mắt đã trần ngập ý nghĩ của hắn.

Trần Nhược Tư thấy thế, hắn cũng không rõ tại sao như lại như thế, hắn mơ hồ không rõ, trong lòng thầm nghĩ: "Thế là sao? ta trước kia pháp lực là chưa đủ, sao đột nhiên bây giờ có thể xuất ra pháp lực mạnh mẽ như thế, hạt châu, xem nào, đúng là hạt châu Mộng Tuyết tỷ tỷ cho ta đã phát huy tác dụng, ta về sau phải cám ơn tỷ tỷ thật nhiều mới được".

Trần Nhược Tư nghĩ vậy, cười cười đi tới bên Lạc Lan Điền nhìn hắn nói "Tốt rồi, lệ quỷ nọ đã chạy trốn rồi, chúng ta cũng không cần phải chết nữa, đi thôi, để đệ đỡ huynh."

Lạc Lan Điền nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, lẳng lặng nhìn một hồi, cười nói "Tiểu tử ngươi, thật ngươi như vậy, ngươi vừa rồi chính gọi là thâm tàng bất lộ, hiện tại ta đã tin tưởng lời của sư phụ chúng ta đã nói rồi."

"Sư phụ bọn họ nói gì, đệ không biết" Trần nhược tư hỏi.

"Ngươi tương lai sẽ là một người phi phàm, ngươi chẳng lẽ chưa nghe sư phụ nói với ngươi sao?" Lạc Lan Điền nói.

"Chuyện đó có cái gì phi phàm đâu, đệ....., ài, thôi đi, chúng ta phải đi thôi" Trần Nhược Tư nói.

"Ngươi thế nào mà cứ ấp a ấp úng như thế, tiểu tử người thật có điều gì muốn gạt ta à, giờ ngươi không muốn nói thì ta đây cũng không hỏi nữa, đi thôi, ngươi đã cực khổ rồi." Lạc Lan Điền nói.

Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ: "Đệ làm sao có thể nói chuyện Mộng Tuyết tỷ tỷ cho huynh được, sư huynh, đệ xin lỗi, đệ cũng không muốn giấu người, chỉ ra nói ra điều này đệ sẽ bị phiền toán nhiều lắm" Hắn nghĩ vậy, nhìn Lạc Lan Điền nói: "Sư huynh, thật sự không có việc gì gạt huynh đâu"

"Đi thôi, không có thì không có, a, a" Lạc Lan Điền cười nói.

......

Trần Nhược Tư đỡ Lạc Lan Điền lên, vừa nói chuyện vừa từ trong núi rừng bỏ đi.

Lúc này, ánh trăng càng thêm ảm đạm, các vì sao cũng rất thưa thớt, tiếng chim kêu ở trong núi rừng cũng như vậy, kêu sợ liên miên.

Gió đêm tạt lại làm cho bọn họ cảm giác thấy một cơn ớn lạnh.

Trong khi Trần Nhược Tư đỡ Lac Lan Điền, đi về phía trước được chừng hơn mười dặm đường, phía trước bọn họ, ngoài mười trượng phát ra một âm thanh trầm muộn, sau đó, bọn họ cảm thấy đất dưới chân mình bị chấn động, nhất thời hoảng loạn

"Đây là sao?" Trần Nhược Tư kinh hãi trong lòng, nó đỡ Lạc Lan Điền dừng lại, lặng nghe âm thanh phía trước, lúc này, truyền đến tai tiếng kêu cùng với âm thanh của vỗ cánh của chim tước mà thôi.

Hai người bọn họ kinh sợ dừng lại chỗ đó, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh xông ra từ lòng bàn tay.

"Chúng ta phải cẩn thận một chút, tiếng kêu vừa rồi có thể là âm hồn dưới đất phát ra, ta từ trước kia đã qua lại con đường này không biết bao nhiêu lần, đều không có phát sinh sự tình quái dị tà môn như hiện tượng hôm nay" Lạc Lan Điền ho nhẹ một tiếng tỉnh táo nói.

Trần Nhược Tư đáp lại một tiếng rồi đỡ hắn tiếp tục đi tới.

Bình Luận (0)
Comment