Trong phòng, Hầu Quang Bình đứng dậy đi tới trước mặt bốn sư huynh đệ Tịnh Không, đưa mắt nhìn bọn họ, ở trước mặt bọn họ đảo qua vài vòng rồi nói: "Tịnh Không và Tịnh Vũ, hai người các ngươi đem phong thư này chuyển đến cho Trường Phong đạo quán." Lão nói xong, đem một phong thư đặt vào tay Tịnh Không, sau đó đi đến trước mặt Tịnh Vân đưa cho hắn một phong thư khác, nói: "Phong thư này, ngươi và Tịnh Phong đem đến Pháp Hoa tự." Nói xong câu này, lão xoay người đi trở lại bàn ngồi xuống ghế, dặn dò: "Hai phong thư này đối với đạo quán chúng ta mà nói vô cùng trọng yếu, các ngươi trên đường đi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để phong thư rơi vào tay kẻ khác."
"Vâng, sư phụ! Chúng con cho dù mất mạng cũng sẽ không để thư rơi vào tay người khác." Tịnh Không đáp.
Ba người Tịnh Vân, Tịnh Phong, Tịnh Vũ cũng nhất nhất hướng Hầu Quang Bình lĩnh mệnh, tỏ vẻ thề chết cũng sẽ không để mất bức thư.
Hầu Quang Bình khe khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Hai phong thư này bất quá chỉ là bức thư bình thường, cho dù rơi vào tay người khác cũng đã đạt được mục đích của ta rồi, nhưng có thể chuyển đến nơi cần đến vậy thì hiệu quả tự nhiên sẽ càng cao. Nếu không, ta làm sao có thể yên tâm để cho các ngươi đi giao thư chứ? Nếu ta không nói đó là cơ mật thư tín, lúc các ngươi gặp phải địch nhân, vứt bỏ bức thư mà bỏ chạy nhất định sẽ khiến cho người ta hoài nghi, cái mà ta muốn chính là quyết tâm liều mạng bảo vệ thư của các ngươi."
Hầu Quang Bình chuẩn bị nói tiếp thì một tên đạo sĩ vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng hướng lão ta báo cáo: "Chưởng môn, chúng tôi ở trên tảng đá bên cạnh giếng và trên sợi dây múc nước lần đầu tiên sử dụng phát hiện có vài vết máu mới. Chúng tôi không tìm được nơi phát ra vết máu cho nên đến xin chỉ thị của chưởng môn."
Hầu Quang Bình nghe được những lời này, đứng bật dậy, nói: "Tịnh Không, Tịnh Vân, Tịnh Vũ, Tịnh Phong, bốn người các ngươi án chiếu theo phân phó của ta mang thư chuyển đi." Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn tên đạo sĩ vừa mới đi vào thông báo nói: "Ngươi xác định là vết máu còn mới sao?" Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com
"Vâng, chưởng môn! Đệ tử đã xem qua, đích xác là vết máu còn mới." đạo sĩ nọ đáp.
Hầu Quang Bình con ngươi đảo chuyển, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi nhanh chóng thông báo cho người trong đạo quán, đem cả đạo quán cẩn thận tìm kiếm một lần, xem có người tiềm nhập vào đạo quán hay không, phát hiện ra nhân vật nào khả nghi lập tức thông báo cho ta." Nói xong, lão vội vàng chạy đến căn phòng nhỏ nơi có giếng nước đầu cũng không thèm ngoái lại.
Trần Nhược Tư ẩn thân trong góc khuất kinh hoảng thầm nghĩ: "Không thể nào, đám đạo sĩ của đạo quán này thật là cẩn thận, máu từ trên tay ta chảy ra chỉ có một chút dính vào sợi dây vậy mà cũng bị bọn họ phát hiện ra. Xem ra cái đạo quán này nhất định là nơi tàng long ngọa hổ, lão nhân đó nhất định là kẻ có danh tiếng rất khó đối phó. Ta bây giờ phải làm sao đây, nếu đi ra nhất định sẽ bị phát hiện, nếu ẩn thân ở đây cũng sẽ bị tìm ra." Nghĩ đến đây, hắn bất đắc dĩ thở dài, đưa mắt nhìn bên ngoài, tìm kiếm thời cơ bỏ chạy.
Hầu Quang Bình đi đến bên cạnh giếng nước, cẩn thận kiểm tra tảng đá trên miệng giếng một lượt, đem dây múc nước kéo lên, cẩn thận kiểm tra. Lão ta kiểm tra xong, xác định sự việc mà tên đạo sĩ nọ thông báo là thật. Trong lòng lão cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ: "Từ một chút vết máu lưu lại mà phán đoán, có người từ trong giếng trèo ra. Chẳng lẽ người đó biết được trong giếng có hang động ngầm dưới đất.Cho dù biết được có hang động thì cũng phải là từ trên này đi xuống đó chứ, bây giờ lại ngược lại từ dưới đó đi lên là sao đây? Chẳng lẽ người đó từ bên kia qua, điều này không thể nào, mê cung phúc tạp như vậy làm sao có người có thể xông qua tới đây chứ? Lại nói, ngươi lưu lại vết máu nơi này ngay cả phi hành thuật đơn giản đều không biết, bị dây múc nước kéo rách da tay bởi vậy có thể đoán được hắn cũng không phải là người có rất lớn năng lực. Ta mới từ trong hang động trở về không lâu, ở trong hang động cũng không phát hiện thấy có người, quái thật, quái thật." Nghĩ đến đây, khuôn mặt của lão ta lộ ra thần sắc khó coi, một bộ dạng lo lắng, nhìn chằm chằm xuống giếng trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Hầu Quang Bình nhanh chóng đi tới gian đại viện của đạo quán, yên lặng đứng đó, đưa mắt nhìn đám đạo sĩ đang tìm kiếm.
Lão nhìn chăm chú đám đệ tử của đạo quán mình như vậy là bởi vì lão ta cho rằng không có người nào có thể từ dưới hang động đi tới nơi này, trong lòng lão bây giờ đang hoài nghi trong đám đệ tử có người hỗn nhập vào đạo quán thám thính hư thật, vết máu lưu lại trên thành giếng và trên sợi dây lão hoài nghi là do người trà trộn vào mà làm ra. Lão cho rằng người trà trộn vào này nhất định là muốn làm loạn trật tự bình thường của đạo quán, sau đó thừa cơ hội tìm kiếm tư liệu mà hắn muốn.
Trần Nhược Tư thấy Hầu Quang Bình đứng ở giữa gian đại viện, trong lòng không biết nên làm thế nào, cảm thấy có chút kinh hoảng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lão hồ li đã nhận ra được điều gì rồi, có lão đứng đó có thể nói là ta vô kế khả thi. Nhìn con mắt lão đã biết ánh mắt lão nhạy cảm, ta vừa động, rất có khả năng lập tức bị lão ta phát hiện ra. Ta phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ?"
Một tên đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi đi đến trước mặt Hầu Quang Bình báo cáo: "Chưởng môn, chúng tôi đã đem cả đạo quán cẩn thận tìm kiếm cả một lượt, không phát hiện ra có người ngoài. Hai vị sư huynh đệ gác cổng, đệ tử cũng đã hỏi qua, bọn họ nói không nhìn thấy bất luận kẻ nào tiến vào."
Hầu Quang Bình suy nghĩ rồi hỏi: "Nếu như ngươi là người từ trong căn phòng nhỏ có cái giếng kia đi ra, ngươi sẽ ẩn nấp ở nơi nào?"
Đạo sĩ nọ cẩn thận quan sát tình huống căn phòng đó, chỉ vào vị trí Trần Nhược Tư ẩn thân trước đó thuận miệng nói: "Đương nhiên là chỗ kia, ẩn nấp ở đó mặc dù có chút nguy hiểm nhưng người khác không cố ý tìm kiếm cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ra."
"Tốt, rất tốt, ngươi đi phân phó đệ tử, từ trong sân đạo quán bắt đầu tìm kiếm một lần nữa, bao gồm cả nơi ngươi vừa mới chỉ cungxkhoong thể bỏ qua." Hầu Quang Bình nói.
Đạo sĩ nọ đáp: "Vâng, chưởng môn! Đệ tử lập tức đi làm." Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Trần Nhược Tư cách vị trí nơi Hầu Quang Bình đang đứng hơi xa một chút, nhưng những lời bọn họ vừa nói hắn nghe được vô cùng rõ ràng. Nghe xong những lời này, Trần Nhược Tư cũng ý thức được không ổn, trong lòng cảm thấy càng thêm bất an.
Mặt trời đã nghiêng một chút về phía tây, cái bóng của sự vật trên mặt đất cũng trở nên dài hơn.
Hầu Quang Bình như miêu đầu ưng ánh mắt sắc bén, một khắc cũng không ngừng tìm kiếm mục tiêu khả nghi trong sân.
Đám đạo sĩ của đạo quán thấy chưởng môn như vậy đều không minh bạch dụng ý của lão, trong lòng bắt đầu oán giận: "Lão ta rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy, rõ ràng không có ai lại còn bắt chúng ta tìm kiếm."
Ánh mắt của Hầu Quang Bình đột nhiên tập trung vào một chỗ, trong đầu thầm nghĩ: "A, đúng rồi, sao không dùng chiêu "Dẫn Xà Xuất Động", ta cố ý nói đã phát hiên ra người đang ẩn núp hoặc là người có dụng tâm khác, nếu quả thật có người trong lòng có điều khác thường, nghe được lời nói của ta nhất định sẽ để lộ sơ hở." Nghĩ đến đây, khuôn mặt của lão lộ ra nét cười quỷ dị, thuận miệng lớn tiếng hô lên: "Ta đã phát hiện ra ngươi rồi, mau xuất hiện đi."
Đám đạo sĩ đang có mặt trên sân nghe Hầu Quang Bình nói vậy, cơ hồ cùng lúc dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hầu Quang Bình. Động tác biểu tình và phản ứng của bọn họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Hầu Quang Bình.
Hầu Quang Bình trong lòng buồn bực: "Đám đệ tử của đạo quán đều là đệ tử ta trước đây đã bí mật thu nạp, cho nên sẽ không sinh dị tâm đối với ta, chẳng lẽ là ta quá đa nghi rồi. Vậy vết máu trên thành giếng là như thế nào đây? Chẳng lẽ là thú nhân giở trò quỷ, thú nhân có thể biến hóa, có thể chui vào lòng đất(độn địa), ài, rất có thể là bọn chúng đã giở trò quỷ. Hừ, các ngươi tự cho thú nhân là tốt nhất, rồi sẽ có một ngày ta khiến cho các ngươi biết được sự lợi hại của ta." Nghĩ đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng.
Trần Nhược Tư nghe Hầu Quang Bình nói đã phát hiện ra mình, hắn không nghĩ đến Hầu Quang Bình đang nói dối, còn cho rằng Hầu Quang Bình thật sự đã phát hiện ra mình. Lúc này, trong lòng hắn ngược lại lại cảm thấy tỉnh táo, thầm nghĩ: "Đã bị phát hiện rồi, tiếp tục ẩn núp cũng không có ý nghĩa gì nữa." Nghĩ đến đây, hắn bỏ đi vật thể che chắn trước người mình, đi ra, nhìn chằm chằm vào Hầu Quang Bình nói: "Lão thật là hợi hại, chỗ ta ẩn núp cách lão xa như vậy mà vẫn bị lão phát hiện. Bội phục, quả thật là rất bội phục."
Hầu Quang Bình đột nhiên nhìn thấy từ một chỗ không phải là rất bí mật đi ra một tên tiểu tử, trong lòng lão kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hắn ẩn núp ở cái địa phương như vậy mà khiến cho những người tìm kiếm của đạo quán không phát hiện ra. Trung thổ từ khi nào xuất hiện một người tuổi trẻ lợi hại như vậy, ta cho tới bây giờ vì sao còn chưa nghe người ta nói về hắn nhỉ? Xem ra hắn nhất định là một nhân vật không hề đơn giản."
Nghĩ đến đây, lão bất động thanh sắc, cũng không di động nửa bước, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, cẩn thận đánh giá trên dưới một lượt.