Cách người kia khoảng hơn mười dặm, ở trong một hang động băng tuyết có một đôi hồng y nam nữ( một đôi nam nữ mặc quần áo đỏ) đang ngồi bên cạnh một phiến đá xanh biếc, Trần Nhược Tư chính là đang hôn mê nằm trên phiến đá này.
Yên lặng một lúc lâu, hồng y nam tử nói với hồng y nữ tử:" Thê tử, bọn họ có thể tìm được chỗ chúng ta bây giờ không? Chúng ta đã phát ra tín hiệu liên lạc hơn một canh giờ rồi, bọn họ sao mà vẫn chưa thấy tới chứ? Có thể là đã xảy ra chuyện gì không?"
Hồng y nữ tử khẽ thở dài, trong bụng tuy cũng rất lo lắng nhưng không lộ ra ngoài mặt, quay đầu lại nhìn trượng phu cười nói:" Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không có việc gì đâu."
Hồng y nam tử trầm mặt, đang muốn mở miệng nói thì bỗng nhiên hắn nghe được bên ngoài hang có động tĩnh. Thầm cả kinh, vội vàng đánh mắt cho hồng y nữ tử, còn bản thân thì đi đến bên lối vào hang động. Đi ra vài trượng, hắn cảm nhận được một khí tức đặc biệt-đang cẩn thận đi kề sát nhau tiến đến lối vào, liền tiến lên nghênh đón.
Ở lối vào có ba người, là Điềm Hương Nhi, Ngọc Lan và Tử Điệp. Hồng y nam tử mỉm cười, nói:" Mau vào đi, chúng ta chờ các ngươi lâu quá rồi."
Ba người nhìn nhau, gật gật đầu, theo sau hồng y nam tử tiến vào hầm băng. Sau khi nhìn thấy Trần Nhược Tư quả thật đang ở chỗ này thì cực kỳ hưng phấn, nhịn không được mà cùng chảy nước mắt. Tử Điệp và Ngọc Lan chạy nhanh tới bên Trần Nhược Tư, lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng thì thầm gọi tên hắn, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Điềm Hương Nhi lau lau nước mắt nơi khóe mi, lặng nhìn đôi hồng y nam nữ này, trong chốc lát chẳng biết nói lời gì. Hồi lâu sau mới mở lời, nói:" Cảm ơn, cảm ơn các ngươi."
Hồng y nữ tử cười nói:" Không cần khách khí, chúng ta cũng không làm gì. Không phải quan hệ giữa nữ nhi chúng ta và hắn rất tốt thì chúng ta cũng sẽ không cứu hắn đâu. Có lẽ, đây là ông trời đã cố ý sắp đặt rồi, để cho hai kẻ già vô dụng chúng ta vì thế gian nhân loại mà hiến chút sức mọn rồi."
Nghe hồng y nữ tử nói xong, Điềm Hương Nhi cảm thấy hơi bất ngờ, trầm tư một chút rồi nói:" Ngươi nói lời này là có ý gì? Vì thế gian nhân loại mà hiến sức là sao?"
Hồng y nam tử nhìn thoáng qua hồng y nữ tử, cười nói:" Chuyện là thế này...." Tiếp theo, hắn đem chuyện Dự Ngôn thạch kể chi tiết lại từ đầu đến cuối cho Điềm Hương Nhi nghe.
Điềm Hương Nhi khẽ gật đầu, lại trầm mặc, tựa như đang nhớ đến chút sự tình gì đó. Qua một hồi lâu nàng lại nói:" Dự Ngôn thạch, theo như lời các ngươi thì Dự Ngôn thạch chính là khối đá màu xanh biếc dưới người nhi tử ta sao? Chuyện này cũng thật quá xảo hợp, ta lúc trước cũng phát hiện ra một tảng đá xanh như thế. Nó sai khiến ta đi đến một chỗ, thật không ngờ, khi ta đến chỗ đấy lại gặp được được phụ thân của Trần Nhược Tư. Lúc đó, hắn bất quá chỉ là một thần tiên thành tựu bình thường trên con đường tu đạo thôi. Khi chúng ta gặp nhau, cũng không biết vì sao mà hai người giống nhưu mê muội, hai bên đều bị đối phương hấp dẫn. Sau đấy, ta cũng không trở về, cùng hắn ở một chỗ, sinh ra Trần Nhược Tư. Tiếp đó thì...." Nàng dừng lại,chẳng nói thêm gì nữa mà chỉ lặng lẽ khóc thầm.
Hồng y nam tử và hồng y nữ tử nhìn thoáng qua nhau, hơi cười cười rồi chậm rãi đến sát nhau, tay hai người nắm chặt một chỗ. Hiển nhiên, hai người họ cho rằng bọn họ may mắn hơn Điềm Hương Nhi trước mặt. Thấy Điềm Hương Nhi trong lòng rất khó chịu thì cũng đoán được chuyện về sau như thế nào. Bọn họ không hỏi thêm nàng câu gì mà chỉ đứng lặng nhìn nàng.
Điềm Hương Nhi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, tựa không muốn nói thêm về chuyện đó. Nàng khẽ thờ dài, cười nói:" Thật hâm mộ các ngươi. Được rồi, các ngươi nói hắn chính là Long Nhân mà Dự Ngôn thạch nói sao? Năng lực của hắn cũng không mạnh mẽ như chúng ta tưởng tượng. Có thể là có người khác không?"
Hồng y nữ tử nói:" Lực lượng của hắn lúc trước mặc dù không cường đại như chúng ta, nhưng sau khi hắn tỉnh lại thì chưa chắc. Tình huống trong cơ thể hắn ngươi hẳn là cũng đã rõ, cỗ lực lượng cường đại kia cuối cùng cũng sẽ thành một bộ phận trong lực lượng của hắn. Mà nguồn gốc của cỗ lực lượng cường đại kia ta cẩm thấy rất giống lực lượng của tiên thú nào đó, nhưng ta nhớ không ra tên của tiên thú kia. Lực lượng của tiên thú kia mặc dù không mạnh mẽ, nhưng sau khi tiến vào trong cơ thể Trần Nhược Tư lại cùng long nhân lực lượng, hộ thể tiên khí, còn có Hổ Long thú ba loại lực lượng dung hòa với nhau, sản sinh ra dị biến. Khiến cho sức mạnh của hắn trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần, về phần nguyên do vì sao lại như vậy thì ta cũng không rõ."
Điềm Hương Nhi gật gật đầu nói:" Nguyên lai là như vậy, chẳng trách ra muốn dùng ma nhãn hút cỗ lực lượng trong cơ thể hắn ra thì lại bị nó đánh cho bị thương. Hóa ra là do cỗ lực lượng kia quá cường đại, ngay cả ma nhãn cũng không thể khống chế mới xảy ra tình huống kì lạ như vậy. Ôi, đây đều là chúng ta nhất thời sơ ý, không kiểm tra tình trạng trong cơ thể hắn mà tùy tiện dùng ma nhãn giúp hắn hút năng lượng. Được rồi, long nhân lực lượng trong cơ thể hắn là kế thừa từ ta, hộ thể tiên khí, có thể là phụ thân hắn lo lắng hắn bị người ta thương tổn mà để lại trên người để bảo hộ hắn. Còn lực lượng của Hổ Long thú kia thì từ đâu ra? Chẳng lẽ hắn đã từng uống máu Hổ Long thú?"
Hồng y nam tử cười nói:" Có lẽ là như vậy, chỉ là, trong cơ thể hắn còn có hai cỗ lực lượng rất yếu, tuy đối với lần dị biến trong cơ thể hắn lần này không có vai trò gì, nhưng cũng là việc khiến người khác không thể hiểu nổi."
Hồng y nữ tử nghi hoặc nhìn trượng phu, nói:" Cái gì, còn có hai cỗ lực lượng yếu ớt khác sao, thiếp sao không nhận ra được, chàng phát hiện được từ lúc nào?"
Hồng y nam tử nói:" Ta cũng chỉ vừa mới phát hiện ra, hai cỗ lực lượng này rất yếu, nếu như không để ý thì sẽ rất khó phát hiện. Trên đường ôm hắn đến cái hang này, trong lúc vô tình mới phát hiện ra. Nếu ta suy đoán không có nhầm, thì hai cỗ lực lượng này đều là lực âm nhu, trong đó một là của một nữ tử ngư nhân, cái kia là của một nữ tử Minh tộc. Nữ tử Minh tộc, ta đoán nàng chính là công chúa Minh tộc Linh Cơ, còn về nữ tử ngư nhân thì không thể đoán được là ai."
Vừa nghe đến cái tên Linh Cơ, Tử Điệp lập tức nhớ tới tình hình hôm cứu Trần Nhược Tư trên thú nhân đảo, nàng rất nghi hoặc nói:" Chúng ta hôm đó trên thú nhân đảo sau khi cứu được Trần Nhược Tư cũng gặp phải Linh Cơ. Chẳng lẽ nàng không phải là đến giúp chuyện của Minh tộc nhân mà là đi cứu Trần Nhược Tư sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Hồng y nữ tử gật gật đầu, nói:" Đúng vậy, hôm đó đi cùng nàng còn có hai người, một là sư ca của Trần Nhược Tư Lạc Lan Điền, một là Lâm Hân Ngọc. Đừng kỳ quái, chuyện hôm đó chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, những điều này chúng ta cũng là nghe nữ nhi nói lại thôi. Sau khi chúng ta gặp được Trần Nhược Tư, giúp hắn kiểm tra thân thể một chút, phát hiện ra trong cơ thể hắn có khí tức của long nhân cho nên chúng ta đã liên tưởng đến chuyện Dự Ngôn thạch. Trên đường đi Minh tộc điều tra thì gặp phải các ngươi."
Điềm Hương Nhi nói:" Về chuyện của Minh tộc, các ngươi lúc trước cũng không biết chuyện nên hoài nghi Trần Nhược Tư mai sau rất có thể sẽ làm đảo lộn mọi việc trong cuộc sống, vì vậy mới không có ý cứu tỉnh hắn. Có thể các ngươi trong lúc vô ý đã biết được chuyện của Minh tộc, lại nghĩ đến lời của Dự Ngôn thạch, mới khiến các ngươi bắt đầu thay đổi quyết định, ta đoán có đúng không? Người nói cho các ngươi biết chuyện của Minh tộc hẳn là công chúa Minh tộc Linh Cơ, nàng hiện giờ ở đâu? Ta có chút chuyện muốn hỏi nàng, có lẽ có thể từ đó tìm ra được biện pháp giải quyết.
Hồng y nữ tử nói:" Người của Minh tộc thật sự quá cường đại, chúng ta rời khỏi Minh tộc ít nhất cũng mấy ngàn dặm rồi, vậy mà hắn vẫn có thể sử dụng linh hồn khống chế thuật điều khiển Linh Cơ tới giết Trần Nhược Tư. Chúng ta vì tránh một lần nữa phát sinh việc ngoài ý muốn nên đã để nữ nhi mang nàng đến một địa phương hoàn toàn cách ly với bên ngoài rồi."
Vừa nghe nói có người có thể ở ngoài ngàn dặm sử dụng linh hồn khống chế thuật điều khiển Linh Cơ, Điềm Hương Nhi mặt liền biến sắc, trông rất khó coi. Khuôn mặt vốn tai tái dường như trong nháy mắt lại tái thêm vài phần. Mức độ sợ hãi so với lúc trước nhìn thấy mấy thần tiên ở trên bầu trời của Minh tộc bị miểu sát (giết ngay lập tức, chưa kịp phản ứng) chỉ có hơn chứ không kém. Ngọc lan và Tử Điệp lại không thấy phản ứng, tựa hồ không hề để ý chuyện đấy, rất có thể là các nàng không hiểu gì về linh hồn khống chế thuật.