Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 47

Trong thời khắc cấp thiết lúc này, đột nhiên xuất hiện một màn thanh vụ xuất hiện giữa cánh đồng băng tuyết, màn thanh vụ này sau đó tụ lại thành một nhân ảnh. Nhân ảnh đó chính là kẻ đang truy đuổi gắt gao Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, kẻ đó không phải ai xa lạ chính là Thanh Mâu.

Thanh Mâu sau khi ảo hóa thành nhân hình, gần như cùng lúc song thủ vũ động trước ngực bắn ra vài đạo thanh quang vào băng khối đang rơi xuống đầu Mộng Tuyết. Những đạo thanh quang này hầu như chạm vào băng khối ngay tức khắc, khi đó khoảng cách giữa băng khối và cái đầu của Mộng Tuyết chỉ còn là nửa thước.

"Ầm…ầm…", sau vài tiếng nổ lớn, băng khối khổng lồ đã bị đánh tan vụn nát, những mảnh băng vụn bắn tung tóe ngập trời.

Mộng Tuyết nghe thấy những tiếng nổ lớn, nàng cảm thấy có một lực lượng cường đại xuất hiện, khiến nàng ngã lăn ra đất, sau đó cảm thấy mặt mũi tối sầm, tâm trí mơ mơ hồ hồ.

Quang cảnh hiện thời giống như đang có bão tuyết, hoa tuyết dày đặc rơi lả tả khắp nơi. Toàn bộ không gian tuyền một màu trắng đùng đục, không có cách nào có thể nhìn rõ vật ở xa.

Thanh Mâu sau khi đánh nát băng khối khổng lồ, khẽ điểm một nụ cười, lại hóa thành màn thanh vụ chui xuống dưới lòng đất..

Từ phía sau Nhược Tư nghe thấy tiếng động lớn, tâm thần trở nên hoảng loạn, cảm thấy cực kỳ bất an, tim đập loạn nhịp tự hỏi : "Phải chăng Mộng Tuyết tỷ đã gặp chuyện chẳng lành?"

Trần Nhược Tư hiện tại đang di chuyển với tốc độ đã đạt đến cực hạn của cơ thể, trong lòng hắn hiện giờ rất bất an, tuy rất muốn gia tăng tốc độ thế nhưng bây giờ đôi chân của hắn đã gần như rụng rời không nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa, điều này khiến hắn rất nhiều lần ngã sấp xuống mặt băng lạnh giá. Sắc diện của hắn bây giờ đã chuyển thành màu xanh xám, chỉ là không ai có thể nhìn thấy hắn như thế mà thôi.

Vài phút sau khi băng khối khổng lồ bị đánh nát, Trần Nhược Tư cũng đã đến được hiện trường, hắn chỉ thấy trước mắt một màn trắng mờ đục, không thấy người nào ở đó, hắn lập tức dừng lại, gọi lớn : "Tuyết tỷ, tỷ có ở đây không?". Thanh âm của hắn vang xa hàng dặm, thế nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Trần Nhược Tư tiếp tục chạy về phía trước, tiếng gọi mỗi lúc một nhỏ dần, đến khi không còn phát ra âm thanh nào được nữa, hắn mệt mỏi quá rơi vào hôn mê.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, Trần Nhược Tư đã tỉnh lại vì những cơn gió buốt lạnh táp vào da thịt, hắn bất chợt nghe thấy thanh âm yếu ớt của ai đó văng vẳng bên tai. Hắn chống tay vào mặt băng đứng dậy, nhìn về phía âm thanh đó thấy có một nhân ảnh đang dần dần rời bước.

Trần Nhược Tư trong tâm gào lớn, cổ họng của hắn lúc này cực kỳ đau đớn khó chịu, đến cả nửa lời cũng không thể thốt ra. Hắn bây giờ cực kỳ nóng ruột lập tức nhấc chân bước tới, dù rất muốn chạy nhưng hắn không thể chạy được nữa rồi.

Trần Nhược Tư thấy thân ảnh phía trước đột nhiên biến mất, hắn trong lòng lại càng thêm sốt ruột, trái tim hắn nhói lên từng hồi tưởng như muốn vỡ tan thành muôn nghìn mảnh. Hắn càng nóng ruột bao nhiêu thì đôi chân hắn càng mất kiểm soát, trái tim hắn lại càng đau đớn bội phần. Tiếng khóc của hắn tắc nghẹn trong cổ họng, chỉ có hai hàng lệ lăn dài trên má, tâm tình của hắn hiện thời vô cùng bi thương.

Thanh Mâu lúc này đang ẩn dưới lòng đất, thấy được cảnh tượng này trong lòng hắn cảm thấy hơi buồn cười thầm nghĩ : "Ha ha, phải chăng đây chính là tình cảm con người? Nhưng thương tâm thế này, vì người mà phải khóc, liệu có đáng không? Nhưng trông bọn chúng gọi nhau khản cổ như vậy cũng thật vui mắt. Để ta xem lát nữa giữa bọn chúng sẽ có chuyện gì?" Hắn nghĩ đến đây đưa mắt nhìn Mộng Tuyết đang hôn mê bất tỉnh trên mặt tuyết, thổi vào nàng một hơi.

Bất chợt một trận thanh phong quái dị cuốn thân thể Mộng Tuyết lên không trung. Chỉ thoáng sau Trần Nhược Tư thấy thân thể Mộng Tuyết bay lơ lửng giữa không trung, lập tức gia tăng cước bộ đi nhanh đến chỗ nàng, nhanh chóng đưa hai tay đón nàng vào lòng.

Hắn cảm thấy thân thể nàng lúc này lạnh giá như một tảng băng, ôm nàng trong lòng mà tựa như ôm một khối băng vĩnh cửu. Nước mắt hắn bất giác lại tuôn trào như hai dòng suối. Thực ra chỉ là Trần Nhược Tư cảm thấy như thế, còn thì chính hắn cũng không nhìn thấy gì cả. Hắn ôm chặt nàng vào lòng cất lên những tiếng nấc nghẹn liên hồi.

Bất chợt hắn nhìn thấy đôi bàn tay nàng đang nắm chặt vật gì đó, quanh đôi bàn tay nàng phát ra một quầng sáng. Nhược Tư thấy điều này biết rằng nàng vẫn còn chưa chết, chỉ là bị đông cứng mà thôi.

Hắn lại ôm nàng thật chặt, muốn dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm thân thể giá lạnh của nàng, để có thể đánh thức nàng khỏi cơn hôn mê bất tỉnh. Từng trận hàn khí không ngừng phát ra từ thân thể nàng truyền sang người hắn khiến hắn cảm giác toàn bộ tinh huyết trong người đã đông đặc lại, đôi chân hắn đặt trên tuyết cũng đã cảm thấy cứng đờ, toàn thân không ngừng run bần bật.

Nỗ lực của hắn cuối cùng cũng không uổng phí, Mộng Tuyết khẽ ho một tiếng rồi tỉnh lại, mở hé mắt ra nói : "Nhược Tư, đệ đến rồi sao, mau buông tỷ xuống đi rồi nhanh chóng uống lấy máu huyết trong tay tỷ, thế này tỷ lại có thể nhìn thấy đệ đệ rồi, tỷ dù có chết được nhìn thấy đệ đệ một lần nữa cũng mãn nguyện lắm rồi."

Trần Nhược Tư cất giọng khàn khàn nói : "Là đệ, đệ ở đây rồi, tỷ sẽ không sao đâu!"

Mộng Tuyết gật đầu cười nhẹ, nàng muốn nói thêm, nhưng chỉ mấp máy được đôi môi mà không thành tiếng, từ đôi mắt nàng hai hàng nước mắt chầm chậm lăn dài trên má. Nhãn lệ vừa rơi khỏi mắt nàng gặp phải hàn khí, rất nhanh đã đông kết thành băng châu.

Trần Nhược Tư đặt nàng xuống đất, đưa tay lấy bình máu trong tay nàng, hút một hơi cạn sạch. Hắn uống thứ chất lỏng đó vào mà cảm giác như nuốt cả một ngọn lửa nóng rẫy. Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, vất cái bình đi rồi lại nhanh chóng ôm chặt Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết biết hắn làm như vậy chỉ là để sưởi ấm cho nàng, thế nhưng giờ phút này nàng cảm thấy thân nhiệt của hắn đang tăng dần lên từng phút, không lâu sau đó nàng cảm giác không phải Trần Nhược Tư mà là một quầng lửa nóng rực đang ôm lấy mình.

Mộng Tuyết bất chợt cảm thấy hồ đồ, nàng quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư, nàng nhìn thấy hắn thật, nhưng mới chỉ là một ngọn lửa hình người.

- "Nhược Tư, đệ cảm thấy thế nào rồi?" Nàng yếu ớt cất tiếng hỏi hắn. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

- "Ha ha, đệ không sao, chỉ cảm thấy hơi nóng một chút thôi."

- "Nhanh buông tỷ ra nào, hàn khí trong người tỷ đã bị nhiệt lượng của đệ hóa giải hết rồi, có thể điều tức được rồi."

Trần Nhược Tư nhanh chóng đáp ứng đặt nàng xuống ngay. Trong lúc đặt nàng xuống hắn nhìn thấy đôi tay mình vẫn chỉ là những quầng lửa, nhất thời cảm thấy hồ đồ : "Lẽ nào ta hồi sinh thế này, vẫn chỉ là một quầng lửa thôi sao?" Hắn đến lúc này mới nghĩ đến bản thân mình, cảm giác của mình.

Hắn cảm giác mọi tế bào trong cơ thể đều bị ngọn hỏa diễm thiêu rụi, hắn lại đưa mắt nhìn không gian nơi cơ thể mình đang xuất hiện những đốm sáng vàng rực rỡ tụ tập tại cơ thể mình.

Trần Nhược Tư thấy vậy cảm thấy rất kỳ quái, quay nhìn Mộng Tuyết hỏi : "Tuyết tỷ, tỷ có thấy những đốm sáng vàng đang tụ tập trên cơ thể đệ không?"

Mộng Tuyết khẽ lắc đầu đáp lại : "Không có!" Nói xong nàng lại nhắm mắt lại tiếp tục vận công điều tức.

Thanh Mâu đang ở trong lòng đất quan sát, hắn nhìn những thay đổi trên cơ thể Trần Nhược Tư, trong lòng chột dạ thất kinh thầm nghĩ : "Tiểu tử này uống máu huyết của long hổ thú, sao lại biến thành quầng lửa thế kia? Phải chăng cơ thể hắn đang được tái tạo, điều này quả là chưa từng thấy, kỳ tích, đúng là kỳ tích." Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên ngừng lại một lúc rồi lại suy tính : "Không ổn, thân thể hắn được tái tạo nếu biến thành bất diệt chi thân, lúc đó nếu muốn giết hắn lại càng thêm khó, tuyệt đối không thể để hắn tái tạo thân thể." Hắn nghĩ đến đây, từ dưới mặt đất phá băng phóng thẳng lên không trung làm băng vụn bay lả tả, xuất hiện giữa đương trường.

Thanh Mâu ở giữa không trung, bình ổn thân hình, huơ huơ song thủ, miệng không ngừng niệm chú, từ đôi tay hắn bắn ra đạo thanh quang nhằm thằng vào Trần Nhược Tư.

Bình Luận (0)
Comment