Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 7

"Sư phụ, sư phụ, con đã về rồi , con đã đi lấy nước về rồi ạ!" Trần Nhược Tư vừa mới bò lên đến nơi liền hướng về gian thiền viện phía trước kêu to.

Gian thiền viện này không lớn lắm , trước cửa là một mảnh đất trống bằng phẳng. Bình thường, bọn Trần Nhược Tư đều tiến hành tu luyện tại khu đất bằng phẳng này.

Cùng Trần Nhược Tư tu luyện là mấy vị sư huynh, cũng phải là sự cho phép đặc biệt mới được chiếu cố, đến gian thiền viện này để tu luyện.

Gian thiền viện này ở Thanh Tâm đ*o quán là một gian thuộc loại nhỏ nhất, những gian thiền viện như thế này ít cũng có tới cả ngàn.

Nghe được tiếng kêu của Trần Nhược Tư, một lão nhân râu bạc, tuổi chừng hơn sáu mươi, trong tay cầm một cuốn sách vừa cười hì hì từ cửa thiền viện bước ra.

Lão nhân râu tóc bạc phơ này chính là sư phụ của Trần Nhược Tư , cũng chính là đệ tử của chưởng môn Thanh Tâm đ*o quán, kiêm luôn chức phó chưởng môn nhân , tên ông là Mộ Dung Thiên

Xem ra nhìn ông chỉ hơn sáu mươi nhưng tuổi thật của ông lớn hơn thế nhiều, ông đã một trăm tám mưới ba tuổi rồi.

Khi Mộ Dung Thiên vừa bước tới , chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng kêu của Trần Nhược Tư: " Ôi mẹ ôi , ngã chết con rồi ".

Nguyên là, vì quá hưng phấn hắn dẫm phải một hòn đá, trượt chân ngã sấp xuống đất

Thùng nước nọ nó lấy về , bắn tung toé cả trên mặt đất.

Sau khi Trần Nhược Tư kêu mấy tiếng, miệng há ra, cau mày lại, làm ra một bộ dạng thống khổ, nhìn về phía sư phụ rồi nói: " Sư phụ, không tốt rồi, con, con làm đổ nước rồi ".

Quần áo Trần Nhược Tư vốn đã ướt rồi, bây giờ trên mặt đất, lại ngã lăn ra, trên quần áo, trên mặt, tất cả đều dính đầy tro bụi, trông như một hôi diện nhân (người được làm bằng tro bụi). Nếu lúc này đột nhiên xuất hiện một người không rõ tình hình vừa rồi, sợ rằng hắn với bộ dạng này sẽ doạ cho một trận kinh người.

Mộ Dung Thiên nhìn Trần Nhược Tư cười không được khóc chả xong, đầu tiên cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, sau lại mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Hỗn tiểu tử, ngươi lại làm trò quỷ gì mà ướt hết quần áo chứ, mau đi thay quần áo đi."

Trần Nhược Tư suy nghĩ vòng vo một lúc, thầm nghĩ : " Ta không thể nói ra sự thật a, cũng phải thừa cơ hại mấy sư huynh bọn họ, dù sao sư phụ cũng tin tưởng lời ta nói nhất, mà dầu sao quần áo ta cũng tại họ làm ướt". Nghĩ vậy, hắn trộm cười thầm hai tiếng rồi nói: "Là, là các sư huynh, bọn họ đẩy con ngã xuống nước".

"Hãy mau đi thay quần áo đi, cẩn thận đấy kẻo lạnh, ta sẽ gọi lại hỏi bọn chúng, nếu chúng dám khi dễ ngươi thì xem ta trừng phạt chúng như thế nào ". Mộ Dung Thiên mỉm cười , phất tay về phía nó đi rồi nói.

" Vâng, sư phụ, con đi thay quần áo ngay đây , a ,a " Trần Nhược Tư cười thầm, nói xong nhảy cẫng lên chạy biến khỏi cửa thiền viện.

Mộ Dung Thiên nhìn thùng nước và nước than trên mặt đất, thở dài lắc đầu, lầm bầm nói: " Tên tiểu tinh linh cổ quái này, đã mười sáu tuổi rồi, xem cứ như tiểu hài đồng. Không biết bao giờ mới chịu lớn lên đây. A, nó tương lai có thật là một nhân vật phi thường hay không, có lẽ nào nói không chịu lớn, là chỗ phi phàm của nó ?"

Lão vừa dứt lời thì bọn Nam Phong Tước cũng vừa mang theo thùng nước trở về. Vừa bước lên đến nơi, thấy sư phụ đứng bên ngoài thiền viện, mà trên mặt đất có một cái thùng nước, bọn họ tưởng rằng Trần Nhược Tư bị sư phụ trách cứ nên rất hưng phần. Bọn họ lễ phép hướng Mộ Dung Thiên hỏi thăm sức khoẻ, rồi đem nước đến phòng bếp bên cạnh thiền viện.

Trần Nhược Tư sự tình gì cũng đều không cần làm, hơn nữa cho tới giờ không có bị sư phụ phê bình, mà bọn họ mấy người, cơ hồ mỗi ngày đều bị cả nên trong lòng cũng có chút so bì.

Không phải vì sư phụ bọn họ thiên vị Trần Nhược Tư mà là ông ta không thể tìm ra lý do để trách phạt hắn. Muốn hắn tụng kinh, hoạ phù, tu luyện hắn đều tinh thông phi thường, chỉ là pháp lực của hắn chẳng tăng thôi, vấn đề này không phải hắn mà sư phụ hắn cũng cảm thấy không thể làm được gì.

Bọn Nam Phong Tước mấy người vừa nói vừa cười rộn ràng từ phòng bếp đi ra, bọn họ thấy sắc mặt Mộ Dung Thiên nhìn bọn họ, bọn họ nhất thời không cười nói nữa, cúi đầu, hướng về phía thiến viện đi ra.

"Đứng lại, mấy tên tiểu tử các ngươi làm cái trò gì mà quần áo đều ướt sũng như vậy ?" Mộ Dung Thiên nhìn bọn chúng, quát lên.

"Đây là, đây, Trần,……" Lạc Lan Điền lấy can đảm, nói ba chữ này.

" Trần Nhược Tư đó đắc tội gì với các ngươi mà sau lưng ta các người dám bắt nạt nó, các ngươi nghĩ rằng ta không biết sao". Mộ Dung Thiên xoay người lại, nhìn mấy người bọn họ, lớn tiếng hỏi.

" Cái gì, chúng con bắt nạt hắn ư ?" Tất cả bọn họ đồng thời kinh ngạc kêu lên, trong lòng nghĩ thầm : " Tên tiểu tử ác nhân này, xem ra là sẽ bị trách mắng rồi ".

Trần Nhược Tư thay quần áo xong, cao hứng chạy ra, nhìn thấy mấy vị sư huynh đều đang cúi đầu, bộ dạng bất đắc dĩ, trong lòng hắn cười thầm hai tiếng, đi tới bên cạnh Mộ Dung Thiên, có chút hả hê cười nói : " Chào các vị sư huynh, bây giờ đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ ha ha". Nói xong, hắn quay sang bên Mộ Dung Thiên, nói: "Sư phụ à, tính ra người hãy tha cho họ lần này đi, dù sao bọn họ cũng khẩn trương kéo con, sau tất cả lại đều nhảy xuống nước cứu con. Bằng không, con sợ rằng tính mạng đã bị vứt bỏ rồi".

"Tên tiểu quỷ này làm ra như vậy, lại còn thêm người tốt, làm bộ đại nhân đại lượng nữa".

Mấy vị sư huynh nghe hắn nói xong đều tức muốn nổ phổi, nhưng bọn họ không biết giải thích với sư phụ như thế nào , chỉ có thể là ở trong lòng bực tức chửi rủa tên tiểu quỷ này, chỉ hận không thể xông lên đánh cho hắn một trận nên thân mới có thể tiêu được cơn tức giận trong lòng lúc này.

" Giờ Nhược Tư cầu xin cho các ngươi, vậy tha cho các ngươi một lần, mau đi thay quần áo. Hôm nay Chưởng môn triệu tập tất cả các đệ tử để tuyên bố một sự việc khẩn cấp." Mộ Dung Thiên xoa đầu Trần Nhược Tư mỉm cười, rồi hướng tới bọn Nam Phong Tước nói.

Bọn họ đồng thanh dạ mộ tiếng, đưa ánh mắt tức giận nhìn qua Trần Nhược Tư, đoạn vội vàng ra cửa thiền viện.

Giờ phút này , trong lòng Trần Nhược Tư cao hứng phi thường, nó tưởng rằng sư phụ sẽ mắng nó, không có nghĩ đến trong lúc vô ý làm đổ thùng nước không ngờ có thể làm cho hắn tránh được, mà còn trả được cơn tức do các vị sư huynh của hắn đã không chờ hắn. Càng làm cho hắn thêm hưng phấn chính là gặp được Mộng Tuyết, thêm nữa lại cùng nàng tiếp xúc da thịt, nếm đầy đủ một tư vị nóng bỏng.

Lúc này, tâm hồn nó đang trở về chỗ cùng Mộng Tuyết hoà chung, trên mặt lộ ra nụ cười hân hoan.

Tâm sự của nó lúc này, nếu để cho sư phụ nó biết, còn không làm cho ông ta tức giận đến chết khiếp.

Mộ Dung Thiên thấy Trần Nhược Tư mỉm cười, bộ dạng hình như đang rất hưng phần, lão hỏi: "Nhược Tư, suy nghĩ cái gì vậy? nghĩ gì mà vui vẻ nhập thần như vậy?"

"Sư phụ, con, con không có nghĩ gì đâu, chỉ là con nhớ lại vừa rồi các vị sư huynh nhảy xuống nước thôi." Hắn ngước đầu lên, thuận miệng nói bừa.

Tiểu tử này, thật là nói dối đều không cần thảo trước, thuận miệng nói ra, hắn giờ phút này rõ ràng là đang nghĩ về mỹ nữ, lại còn nói như vậy.

"Bộ dạng nhảy xuống của bọn chúng quả buồn cười vậy à? " Mộ Dung Thiên xoa đầu hắn , mỉm cười nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Trần Nhược Tư ngẩn người, mỉm cười nói: "Đúng vậy, thật sự buồn cười lắm. Chỉ là nhất thời, con cũng không biết hình dung lại bộ dạng lúc ấy của bọn họ như thế nào."

Hắn vừa nói xong thì hình dáng của Mộng Tuyết đã xuất hiện trong đầu, nó không kìm được nở nụ cười thật ngọt ngào.

Nó đương nhiên là không biết hình dung như thế nào, chẳng lẽ nó lại nói nó cùng mỹ nữ ôm nhau.

"Ta vốn muốn biết nó tức cười đến cỡ nào, làm cho ta cũng cười vậy. Do người không biết hình dung lại như thế nào, ngươi cười bí mật như vậy, tính ra ta không có phúc để được ngâm nga cái cảm giá vui vẻ ấy rồi, a, a. Hãy đi đi, đi luyện công đi, tới nói các vị sư huynh tới quảng trường tập hợp". Mộ Dung Thiên cười nói.

" Vâng, thưa sư phụ." Trần Nhược Tư nở nụ cười hắc hắc hai tiếng rồi chạy đi tìm các vị sư huynh của nó.

Mộ Dung Thiên nhìn theo bộ dạng vui vẻ của hắn rồi lại trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau , ông thở dài , trong lòng thầm nghĩ : "Tên tiểu hài đồng, chẳng chịu suy nghĩ gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ. Ài, không biết hôm nay triệu tập mọi người để tuyên bố việc khẩn cấp gì đây. Nhưng nhìn sư phụ lo lắng như vậy chắc là có đại sự gì rồi ".

Nghĩ thế, ông lăc lắc đầu khẽ gấp quyển sách đã đọc một nửa vào, rồi chậm rãi đi về phía thiền viện.

Bình Luận (0)
Comment