Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 92

Ba người bọn Trần Nhược Tư vừa mới đến cổng trung tâm buôn bán, tên thú nhân thứ nhất đuổi theo bọn họ chỉ còn cách bọn họ khoảng một trượng, hắn quát ba người bọn Trần Nhược Tư: "Ba người các ngươi còn không mau đứng lại cho ta, nếu không ta sẽ ra tay."

Bọn Trần Nhược Tư cũng không thèm để ý đến hắn mà trực tiếp đi vào trung tâm buôn bán.

Trung tâm buôn bán, người qua lại rất nhiều, cũng vô cùng náo nhiệt.

Thú nhân nọ vừa tiến vào trung tâm buôn bán nhìn thấy nhiều người như thế, hắn đảo mắt một vòng quanh trung tâm buôn bán, âm thầm vận khí để cho tiếng nói của mình phát ra lớn nhất, hắn tại đó lớn tiếng quát lên: "Tất cả đều ngồi xuống cho ta, bằng không, chỉ có một cái tử lộ!"

Tiếng quát mà hắn phát ra chấn động màng nhĩ, dân chúng đều bị tiếng quát tháo này dọa thành phát ngốc. Hắn vừa nói xong, trong trung tâm buôn bán lập tức trở nên an tĩnh, dân chúng cũng theo ý của hắn ngồi xuống.

Ba người bọn Trần Nhược Tư cũng đều ngồi xuống.

Tên thú nhân đến sau, cũng đi vào hắn nhìn thấy tình huống như thế, liền hỏi tên thú nhân thứ nhất: "bọn chúng đã chạy thoát rồi sao?"

"Vẫn chưa, bọn chúng vẫn còn ở lẫn trong đám người này." Thú nhân nọ trả lời.

"Vậy thì tốt rồi, đệ có biện pháp làm cho bọn chúng tự mình hiện thân đi ra." Tên thú nhân đến sau nói.

"Ngươi có biện pháp tốt nào mau mau nói, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?" tên thú nhân đến trước nói.

Thú nhân đến sau không trả lời, hắn ho khan vài tiếng cho thấm giọng, sau đó sau đó hướng trung tâm buôn bán lớn tiếng quát: "Hai cái nữ tử và một tên thanh niên vừa mới nháo loại ở cửa Ngọc Cảnh đệ nhất y quán mau hiện thân đi ra, nếu không, ta sẽ đại khai sát giới đối với dân chúng trong trung tâm buôn bán."

Tên thú nhân đến trước nọ chế giễu nói: "ta còn tưởng ngươi có cái biện pháp tốt nào chứ, cái loại chủ ý cũ rích, con người ích kỷ nhất, chẳng lẽ bọn chúng sẽ vì người khác mà tự động hiện thân đi ra sao?"

Tên thú nhân đến sau nói: "Cái này thì huynh không biết rồi, nhân loại mặc dù ích kỷ nhưng cái đám người tự nhận là anh hùng, trong đầu bọn chúng đều có một cái kỳ quái mao bệnh, đó là một người làm thì một người chịu, bọn chúng sẽ không để cho người khác vì mình mà bị liên lụy, đệ thấy tiểu tử nọ còn có một chút chút khí khái anh hùng hắn sẽ đứng lên thôi." Hắn nói xong, cười lạnh vài tiếng, một lần nữa lớn tiếng quát: "Không nghe rõ sao, ta đếm ba tiếng, nếu không ra, ta liền giết một người, cho đến khi giết hết toàn bộ đám người trong trung tâm buôn bán này, lúc đó các ngươi còn không hiện thân đi ra được sao."

"Một, Hai,….." Tên thú nhân đó bắt đầu đếm.

Sau khi hắn đếm đến hai, tay của hắn đã đưa lên, một cái quan cầu năng lượng lấp lánh thải sắc quang mang đã ngưng tụ ở trên tay hắn.

Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc nói: "Chúng ta đi ra thôi, chúng ta nếu không hiện thân gặp nạn sẽ là đám thành dân, hơn nữa chúng ta cũng không nhất định sẽ thua!" Trần Nhược Tư nói xong, đứng dậy nhìn thú nhân nói: " ta hiện thân rồi, ngươi thả đám người vô tội ra đi."

Thú nhân nọ nhìn Trần Nhược Tư nói: "Tiểu tử, ngươi thật có khí phách, tốt thôi, như ngươi muốn." hắn nói xong, hướng về trung tâm buôn bán quát: "người vô sự, mau chóng rời khỏi nơi này."

Trần Nhược Tư cúi thấp đầu, nhìn Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết, nháy mắt với các nàng, để cho các nàng nhanh đi theo đám người một đường thoát ra ngoài.

Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc do dự chốc lát, đều không nguyện ý rời đi.

Trần Nhược Tư nhìm chằm chằm vào Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, trong mắt lộ ra ánh mắt cầu khẩn van xin, lớn tiếng hô lên: " Mọi người nhanh rời đi, nếu không sẽ không có cơ hội nữa, ta không chết được!"

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc biết Trần Nhược Tư nói điều đó, là nói cho các nàng. Mộng Tuyết cũng biết ý tứ của Trần Nhược Tư: ý tứ của hắn là nói, chạy thoát một người thì được một người, người đã chạy thoát được còn có cơ hội cứu người bị bắt, nếu như tất cả đều bị bắt rồi, thì một chút cơ hội đều không có. Mộng Tuyết nước mắt rưng rưng chảy xuống, nàng lấy tay gạt nước mắt, kéo Lâm Hân Ngọc theo hướng bên ngoài cửa trung tâm buôn bán đi ra.

Rất nhanh, dân chúng trong trung tâm buôn bán tất cả đều chạy thoát, cả trung tâm buôn bán chỉ còn thừa lại Trần Nhược Tư và hai tên thú nhân.

Tên thú nhân đến sau nhìn tên thú nhân đến trước nói: "Đại ca, không phải huynh nói là có ba người ở đây sao? Như thế nào bây giờ lại chỉ thừa lại một người thôi?"

"Có hắn rồi, chẳng lẽ còn lo lắng hai tên còn lại không đến sao? Bớt lo lắng đi." Tên thú nhân đến trước nói.

"Ân, có đạo lý." Thú nhân đến sau nói.

Tên thú nhân đến trước cười đáp: "đương nhiên có đạo lý rồi." hắn nói xong, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Tiểu tử, đến đây, theo chúng ta cùng đi thôi."

Trần Nhược Tư liếc mắt nhìn hai tên thú nhân, trong đầu suy nghĩ: "ta bây giờ có thể khu động lực lượng của cương quyển trên cổ tay, tuyệt đối không thể bị bọn chúng dễ dàng bắt giữ, bất luận thế nào, đánh cuộc một ván, nói không chừng có thể thuận lợi chạy thoát." Hắn nghĩ đến đây, nhìn hai tên thú nhân nói: "Ta đây một người, trời sinh thích khiêu chiến, trải qua vô số trận đấu còn chưa gặp địch thủ, bây giờ vừa lúc gặp được các ngươi hai tên cường giả, hay là các ngươi tùy tiện đưa ra một người, nếu như có thể làm cho ta thua tâm phục khẩu phục, ta để mặc các ngươi xử lý, các ngươi thấy thế nào?"

Tên thú nhân đến trước cười hai tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh lại dám nói chưa từng gặp đối thủ, ta thấy ngươi hơn nửa là bao hoa khoác lác, tốt, ta cùng ngươi so hai chiêu, đi, ra ngoài, tránh làm phá hỏng nơi này. "

Trần Nhược Tư mỉm cười, trong đầu nghĩ: "không nghĩ đến hai tên thú nhân trước mắt này lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy, có thể thắng được hắn hay không, chỉ có thể nhìn vào ý trời." hắn nghĩ đến đấy, đáp lại một tiếng, theo hai tên thú nhân đi khỏi cửa trung tâm buôn bán. xem tại truyenggg.com

Lại nói, thú nhân muốn cùng tỉ thí với Trần Nhược Tư cười lớn, hét lên với đám dân chúng: "người đi đường, tất cả đều tránh ra, quyền cước không có mắt, bị thương rồi cũng không thể trách được chúng ta, mau rời đi."

Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc: "cái tên này là như thế nào đây, hắn tỉ thí còn sợ làm bị thương người vô tội, xem ra, hắn cũng không phải dạng độc ác giống như trong tưởng tượng của chúng ta." Trần Nhược Tư bước vài bước về phía trước, nhìn tên thú nhân đó nói: "Không có nghĩ ra ngươi còn tốt bụng như vậy, không muốn làm bị thương đến người vô tội, ta thưởng thức loại hán tử này, khi ta cùng ngươi so chiêu, sẽ lưu ý một chút, thủ hạ lưu tình, như vậy, vì để chứng tỏ thành ý ta đối với ngươi thủ hạ lưu tình, nên nhường cho ngươi ra tay trước, ta phòng ngự, như thế nào?"

Mục đích Trần Nhược Tư nói như vậy chính là muốn dọa đối thủ trước mắt một chút, để cho tên đó lúc xuất thủ, lưu lại một tay phòng bị, như vậy, hắn sẽ có cơ hội chạy thoát.

Tên thú nhân nghe Trần Nhược Tư nói xong, trong lòng thầm kinh ngạc : "xem ra tên tiểu tử này thật là có chút bản lãnh, nếu không hắn sẽ không cuồng vọng tự đại như thế, ta cũng nên lưu ý phòng bị để đề phòng vạn nhất." Hắn nghĩ đến đây, cười khan hai tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi cho rằng chắc chắn thành công thắng ta, ngươi vì sao bây giờ không bỏ chạy đi?"

Trần Nhược Tư cười lớn nói: "ha ha ha, nam tử hán đại trượng phu, như thế nào có thể nói một đằng làm một nẻo đây, ta muốn đi, cũng phải đi cho quang minh chính đại, ngươi ra tay đi." Thật ra, hắn bây giờ trong lòng rất khẩn trương, hắn hận không thể quay người bỏ chạy, nhưng hắn biết, bản thân trực tiếp bỏ chạy khả năng thành công tính là không, hắn chỉ có thể đánh cuộc một ván, mượn lực lượng của tên kia giúp hắn bỏ chạy.

Thú nhân nọ, yên lặng nhìn Trần Nhược Tư, trong đầu đánh giá: "tiểu tử này khí tức bình ổn, thêm nữa mặt không đổi sắc, trừ phi hắn thật sự nắm chắc chiến thắng ta, ta nên cẩn thận một chút, vạn nhất để cho hắn làm hại bản thân, rõ ràng uổng phí công sức." Hắn nghĩ đến đây, đến gần vài bước thăm dò Trần Nhược Tư.

Cũng không biết là Trần Nhược Tư đoán được thú nhân thiếu tự tin hay còn bởi nguyên nhân khác, lúc thú nhân đi về phía trước vài bước, Trần Nhược Tư chỉ bình tĩnh nhìn hắn, không làm bất cứ một động tác phản ứng nào. Điều này, càng làm cho tên thú nhân nọ mất tự tin.

Tên thú nhân còn lại nhìn hai người bọn họ, chỉ nói chuyện qua lại quan sát đối phương, hắn lúc thì nhìn Trần Nhược Tư, lúc thì nhìn đồng bọn, cũng không tìm thấy nguyên nhân ở đâu, trong lòng nghi hoặc: "bọn họ đang làm trò quỷ gì vậy, đều nhìn nhau hơn nửa ngày rồi, còn chưa thấy động thủ, theo lý mà nói, đại ca sẽ không thua tên nhân loại tiểu tử này, nhưng tên nhân loại tiểu tử này, vì sao hiển lộ ra một bộ dạng có dự liệu từ trước rồi? Không hiểu, thật không hiểu nổi." hắn nghĩ đến đây, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục quan sát động tĩnh của hai người.

Bình Luận (0)
Comment