Hắn cố ý nói rất chậm, hơn nữa cường điệu xông ra chữ "cắn", ánh mắt dừng ở trên cánh môi hồng của Hoàng Nguyệt Ly, khoé miệng cong cong mang theo chút tà khí.
Hoàng Nguyệt Ly tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Tưởng bở, da ngươi vừa thô vừa dày, ta mới không thèm cắn, ngay cả khi hàm răng đều rớt hết! Nếu ngươi thật sự thiếu ngược như thế, đi tới vùng cấm rừng rậm Ám Nguyệt chuyển động một vòng, bảo đảm sẽ có một đống lớn ma thú cao cấp, đều sẽ tranh nhau tới "cắn" ngươi, cắn đến xương cốt đều không dư thừa!"
Nam nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nổi giận đùng đùng của nàng, buồn cười lắc lắc đầu.
Tiểu hồ ly...... ở những nơi khác thực sự rất khôn khéo, nhưng khía cạnh này còn rất ngây thơ......
Nàng quả nhiên không nghe hiểu sự ám chỉ của hắn.
Bất quá như vậy mới tốt, sau này hắn sẽ chậm rãi giáo huấn nàng, sau đó sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện thỏa mãn hắn.
Hắn cười cười, xoa dịu tiểu hồ ly vẫn đang tức giận.
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, rõ ràng là chính ngươi không tốt, nếu như ngươi sớm nói cho bổn tọa biết, rằng ngươi muốn Hỏa Vân Châu, bổn tọa nhất định tự mình mang về giúp ngươi, ngươi cũng sẽ không bị người đuổi chạy như vậy."
"Ngay cả khi không có ngươi, không phải ta cũng lấy được Hỏa Vân Châu tới tay hay sao?"
Hoàng Nguyệt Ly đắc ý nhấc cằm, lấy ra Hỏa Vân Châu.
Màu đỏ sậm của viên ngọc châu hình tròn, giống như vết máu khô cạn, còn mơ hồ phát ra ánh sáng ảm đạm.
Bộ dáng tiểu hồ ly đắc ý ngạo kiều, thoạt nhìn giống như sáng lên, khiến nam nhân cơ hồ không rời được mắt.
Các chủ đại nhân sủng nịch cười cười, không vạch trần chân tướng.
Thật ra, hôm nay truy đuổi ở sau người Hoàng Nguyệt Ly, không chỉ có một mình quốc sư đại nhân, còn có một vị cao thủ tứ trọng cảnh khác của Nam Việt Quốc, Tam hoàng thúc cũng bị kinh động.
Bất quá, các chủ đại nhân thuận tay đã giải quyết Tam hoàng thúc, lúc này Hoàng Nguyệt Ly mới có thể nhẹ nhàng thuận lợi thoát thân.
Nói cách khác, dù thủ đoạn của nàng xảo quyệt như thế nào chăng nữa, muốn đồng thời ứng phó với hai gã cao thủ Đan Huyền Cảnh, chỉ sợ cũng sẽ chật vật bất kham, không có khả năng không tổn hao một chút lông tóc đứng ở chỗ này.
Nam nhân thích thú nhìn bộ dáng thần thái sáng lạn của nàng, cho nên không nói trắng ra, chỉ chuyển ánh mắt qua Hỏa Vân Châu ở trong tay nàng.
"Thì ra, đây là Hỏa Vân Châu?"
"Ngươi đang đùa ta sao?" Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày, "Với thực lực và thân phận ngươi như vậy, đừng nói chưa từng nhìn thấy Hỏa Vân Châu?"
Nam nhân không cho là đúng, nói: "Bổn tọa vừa không phải là luyện khí sư, cũng không phải là luyện dược sư, muốn biết vật này làm gì? Bất quá, chỉ là tài liệu cấp 6 mà thôi, nếu là tài liệu cấp 9, bổn tọa mới có hứng thú quan tâm hay thừa nhận."
Hoàng Nguyệt Ly nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
Những lời này, nghe thật sự...... có chút quen tai.
Đã nhiều năm trước, Mộ Thừa Ảnh dường như cũng từng nói với nàng những lời như thế......
......
Edit & Dịch: Emily Ton.....Nghĩ đến nam nhân liều mình tới cứu nàng, Hoàng Nguyệt Ly tâm đầu nảy lên một trận cảm xúc chua xót, suy nghĩ cũng bị đưa tới đời trước......
Trước kia, hai người thường xuyên cùng nhau đi thám hiểm các đại bí cảnh, Hoàng Nguyệt Ly nhìn thấy vật liệu cao cấp một chút, lập tức luyến tiếc rời đi, khăng khăng đào bới mọi ngóc ngách trên vách núi đá, phải mang được tất cả các vật liệu đi theo mới được.
Mộ Thừa Ảnh cũng từng dùng giọng điệu khinh thường như thế, nói: "Còn không phải là mấy tảng đá thôi sao? Làm gì cứ khăng khăng phải mang chúng đi? Ngươi biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm sao?"
"Đây chính là tài liệu luyện khí cao cấp! Cục đá cái gì? Có chút kiến thức nào hay không?" Hoàng Nguyệt Ly trừng hắn một cái.
"Luyện khí sẽ chậm trễ tu luyện, ta không có hứng thú đâu! Dù sao chỉ cần thực lực đủ mạnh, tự nhiên có thể tìm được thực lực thấp kém, luyện khí sư cần được che chở, bảo bọn họ luyện chế huyền khí phù hợp là được."
Trong khi nói, Mộ Thừa Ảnh còn cố ý quét mắt liếc nàng một cái, hiển nhiên nàng ở trong mắt hắn, chính là "luyện khí sư cần được che chở"