Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 267

Hắn thích nữ nhân này, tất nhiên là thiên tài tuyệt thế, và tất nhiên cũng có thể ung dung thăng cấp, vượt qua các đối thủ của mình một cách nhẹ nhàng rồi.

Còn về tại sao có thể như vậy? Lê Mặc Ảnh không hiểu, cũng thấy không cần thiết phải hiểu.

Từ sâu thẳm nơi trái tim, tựa hồ như có âm thanh nói với hắn, sự tình chính là như vậy, trước giờ vẫn là như vậy. 

Nhưng mà, ngay sau đó mọi người lại phát hiện ra một điểm quan trọng.

“Nếu ta nhớ không nhầm, Bạch Nhược Ly…mới chỉ có mười bốn tuổi!”

“Bạch Nhược Ly còn nhỏ hơn Bạch Nhược Kỳ một tuổi mà!” 

“Thế nên… mười bốn tuổi đã có Khí Huyền cảnh tầng thứ chín?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người hít sâu một hơi!

Vừa rồi, Bạch Nhược Kỳ đạt được Khí Huyền cảnh tầng thứ chín ở tuổi mười lăm, tất cả mọi người đã coi như thiên tài không ai sánh nổi, hết lòng tung hô, đến cả hoàng đế và quốc sư, đều đắn đo đến hậu quả nếu để nàng ấy đến nước láng giềng sẽ thế nào. 

Nhưng bây giờ đây?

Bạch Nhược Ly mới chỉ có mười bốn tuổi thôi!

Điều này nghĩa là sao? 

Tu luyện Võ đạo kỳ đầu, thời gian mỗi một năm đều rất quý giá, đừng nói một năm vượt qua cảnh giới, dù chỉ một tháng, hay một ngày đều thể hiện sự ưu tú rõ rệt, có thể nói phải tranh thủ tu luyện từng phút từng giây!

Muốn đạt được Khí Huyền cảnh tầng thứ chín ở tuổi mười lăm, bình thường phải là thiên tài ngũ phẩm mới đạt được, Bạch Nhược Kỳ nếu không phải may mắn uống được bình linh đan quý giá cũng không thẻ nào đạt đến.

Đạt đến Khí Huyền cảnh tầng thứ chín ở tuổi mười bốn, ít nhất cũng phải là thiên tài lục phẩm! 

Hơn nữa nếu có thời gian chí ít cũng đạt được tầng thứ sáu, hay có tia hi vọng vương đến tầng thứ bảy!

Nhưng tầng thứ bảy… cũng có thể vượt qua các cao thủ siêu cấp của Nam Thiên vực, khua tay một cái có thể hủy diệt cả Nam Việt quốc!

Tam tiểu thư nhà Bạch gia, khắp Nam Việt quốc đều nói là kẻ vô dụng, ngu ngốc, sao có thể là thiên tài lục phẩm được??? 

Còn nữa nàng ta rốt cuộc từ một kẻ vô dụng trở thành thiên tài khi nào vậy?

Hoàng đế nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Ly, trên mặt hiện nét tán thưởng, cảm thán nói: “Nha đầu này quả không đơn giản! Rõ ràng là thiên tài lục phẩm, âm thầm tu luyện bao nhiêu năm nay, không thèm để ý đến những lời rèm pha bàn tán của thiên hạ, cuối cùng đến ngày hôm nay khiến ai nấy đều kinh ngạc! Tính cách này…ngày sau sẽ thành nghiệp lớn đây!”

Thái hậu cũng vui vẻ nói: “Ai gia biết mà, con gái của Lưu Phong… chắc chắn được thừa hưởng thiên phú của cha, sao có thể là kẻ vô dụng được!” 

Nhưng nét mặt của hoàng hậu, quốc sư và hoàng tử đều không được tốt lắm.

Bọn họ tất nhiên không thể vui nổi rồi, tất cả hi vọng đều đặt ở Bạch Nhược Kỳ, vậy mà lại đặt sai!

Có thể Bạch Nhược Kỳ là thiên tài tuyệt đỉnh, ai ai cũng muốn tranh giành, nhưng lợi hại hơn ắt phải là tam tiểu thư rồi. 

Những người một mực từ chối hôn ước với tam tiểu thư Bạch gia!

Đến bây giờ, hối hận cũng muộn rồi!

Mọi người bàn tán sôi nổi, ai nấy đều tán thưởng khen ngợi Bạch Nhược Ly. 

Nhưng không ai hay biết, Bạch Nhược Ly không phải tu luyện cực khổ mấy năm, nhẫn nhịn chờ đến hôm nay làm mọi người kinh ngạc, mà nàng chỉ dùng nửa năm đã có thể từ một người phàm đạt được võ đạo Khí Huyền cảnh tầng thứ chín!

Nếu nói ra điều này, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh hãi!

Nhưng dù thế nào Bạch Nhược Ly cũng sẽ không nói ra điều này. 

Nàng không phải thiếu nữ vô tri, tự biết đạo lý.
Bình Luận (0)
Comment