Nhưng trong mắt Hoàng Nguyệt Ly, bộ dáng này của hắn, trừ bỏ thiếu đánh, vẫn là thiếu đánh!
Cho dù hắn nói đường hoàng như thế nào đi chăng nữa, nhưng sự thật là hắn nửa đêm xông vào phòng nàng, hơn nữa nhìn xem bộ dáng này, còn có hiềm nghi mưu đồ gây rối.
Nếu thay đổi là kiếp trước, những kẻ như vậy, nàng đã chỉnh hắn đến nỗi hắn phải khóc cha gọi mẹ, cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!
Nhưng hiện tại
hổ đã đi ra ngoài*, dưới tình huống phản kháng không có hiệu quả, nàng cũng chỉ có thể giả vờ làm theo.
*Hổ lạc Bình Dương (Nguyên văn: 虎落平阳
): ý nói hổ đã rời khỏi đồi và đi xuống vùng đồng bằng. (It was as though a tiger left his hills and descended to the plains) {Edit & Dịch: Emily Ton}Với thực lực của nam nhân này, ít nhất ở Nam Việt Quốc, tuyệt đối là có thể đi ngang, hắn nghĩ muốn mỹ nữ tuyệt sắc dạng nào cũng đều là chuyện rất dễ dàng.
Mà dung mạo hiện tại của nàng, thật sự không được tính là mỹ nhân.
Trừ phi khẩu vị của nam nhân này thật sự đặc biệt, thích răng non, bằng không...... phỏng chừng cũng chính là nhàn tới nỗi không có việc gì, muốn chơi bời với nàng mà thôi.
Hoàng Nguyệt Ly miễn cưỡng nén tức giận xuống, bình tĩnh mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, hiện tại ngươi cũng đã nhìn thấy người, thỉnh Các chủ đại nhân nhanh chóng nói ra tin tức quan trọng cho ta. Ngươi trăm công ngàn việc, ta sẽ không lãng phí thời gian quý giá của ngươi!"
Nam nhân khẽ cười nói: "Không vội, ngươi như thế nào có thể nói rằng đang lãng phí thời gian của ta đây? Đây là sự tình bổn tọa cầu còn không được."
Hắn cười không có giới hạn, khí thế vương giả hồn nhiên tản ra không che dấu chút nào, chỉ có những thượng vị giả mới có một hào quang trời sinh như thế!
Trong nháy mắt, phảng phất như nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống, loại cảm giác lạnh băng áp bức khiến người hít thở không thông, thẩm thấu vào mỗi một góc phòng.
Cho dù là cách một tấm mặt nạ, Hoàng Nguyệt Ly cũng có thể cảm giác được ánh mắt nam nhân không kiêng nể gì đang nhìn kỹ mặt nàng, lại chậm rãi trượt xuống, nhìn từ đầu đến chân nàng.
Tựa hồ...... nàng đã trở thành vật trong túi của hắn.
Trong lòng Hoàng Nguyệt Ly thầm mắng nam nhân này cực kỳ vô sỉ, nhưng ngược lại trên mặt lại lộ ra một chút tươi cười, nói: "Các chủ đại nhân, ngươi cũng quá khách khí, nhưng ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi......"
Ánh mắt thâm trầm của nam nhân hơi chớp động, có chút bất ngờ.
Hắn cố tình không thu lại khí thế trên người, hy vọng có thể khiến tiểu nha đầu này cảm thụ một chút về sự chênh lệch thực lực của hai bên, sau đó thái độ của nàng sẽ mềm đi.
Dựa vào thực lực cường đại và địa vị của hắn, so với tiểu nha đầu này ít nhiều cũng phải cường đại gấp trăm lần. Cường giả ở trước mặt hắn đều không thắng nổi áp lực, không dám nhìn vào đôi mắt hắn, chỉ có thể khom lưng uốn gối.
Tuy nhiên, tiểu nha đầu này lại dường như hoàn toàn không có cảm giác......
Ánh mắt nam nhân dừng lại trên giường lớn phía sau nàng, mơ hồ cười nói: "Sớm như vậy liền nghỉ ngơi? Nếu không, bổn tọa bồi ngươi nghỉ ngơi cả đêm, chờ ngày mai buổi sáng lại nói?"
Biểu tình trên mặt Hoàng Nguyệt Ly rốt cuộc không nén được banh ra!
"Các chủ đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi hà tất phải vui đùa ta như vậy? Ngươi có mục đích gì, không bằng nói thẳng ra đi! Dù sao ta cũng là một phế vật không có huyền lực, căn bản không có khả năng phản đối!"
Nụ cười trên khoé môi nam nhân càng sâu, hắn nhẹ nhàng buông cổ tay Hoàng Nguyệt Ly, đứng lên, đi đến một cái bàn bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống.
"Tiểu nha đầu, ta nghĩ là ngươi đã hiểu lầm bổn tọa. Nghe lời ngươi nói, cảm thấy giống như bổn tọa đang muốn làm chuyện xấu gì đối với ngươi?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoàng Nguyệt Ly liếc mắt nhìn hắn một cái.
Những ngón tay thon dài của nam nhân vuốt cằm, giọng điệu mang theo vài phần lười biếng, nói: "Bổn tọa cũng có thẩm mỹ, không phải dạng nữ nhân nào cũng đều có thể khiến bổn tọa hứng thú......"
Cho nên, mới cô độc chọn trúng tiểu hồ ly khó khăn này.