Bạch Nhược Kỳ nghe thấy Thái tử chống lưng cho nàng như vậy, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, thật vất vả mới nén lại được. Trên mặt mang vẻ từ bi, tràn ngập đồng tình nhìn Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, giống như đang nhìn hai kẻ ngu ngốc!
Khó trách Bạch Nhược Kỳ và nhị phu nhân vội vã muốn bố trí nàng vào chỗ chết, nguyên lai, Bạch Nhược Kỳ đã sớm thông đồng với Thái tử, cho nên mới càng chướng mắt muội muội là nàng, muốn dọn khối chướng ngại vật lớn nhất này đi.
Hơn nữa, Thái tử này cũng là cực phẩm trở mặt vô tình.
Nhớ tới trước đây, thời điểm Bạch Lưu Phong vừa mới mất tích, hắn tốt với Bạch Nhược Ly vô cùng, từ nhỏ luôn tự mình lấy thân phận là vị hôn phu, chiếu cố nàng khắp nơi.
Ai có thể nghĩ đến, Bạch Lưu Phong đã không quay lại, hơn nữa, sau khi sự tình Bạch Nhược Ly không có thiên phú tu luyện bại lộ, thái độ của Thái tử lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Chẳng còn quan tâm đối với tình cảnh bi thảm của Bạch Nhược Ly, ngược lại trong mắt hắn hướng đến nơi có tiền đồ hơn, Bạch Nhược Kỳ càng thích hợp hơn để trở thành thái tử phi.
Đáng thương Bạch Nhược Ly ngốc nghếch, trong lòng còn nhớ tới Thái tử ca ca thân thiết khi còn nhỏ, cho rằng hôn ước của mình và hắn vẫn còn hiệu lực, sớm muộn gì sẽ có một ngày, hắn sẽ đến cứu mình thoát khỏi sự đau khổ này!
Nàng nhẹ nhàng cười nói: "Nguyên lai, ngươi chính là Thái tử a...... tắc tắc, quả nhiên là
nghe danh không bằng gặp mặt. Đệ nhất thiên tài cái gì, thiên phú không chỉ tầm thường, ngay cả trí lực dường như đều có chút vấn đề!"
"Ngươi...... ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?!"
Thái tử lần đầu tiên bị người trào phúng như vậy, nhất thời không dám tin tưởng.
Hoàng Nguyệt Ly nhàn nhạt cười nói: "Nữ tử rắn rết như vậy, ngươi còn nghĩ tâm địa nàng thiện lương, ta đúng thật là rất hoài nghi, ngay cả đôi mắt của ngươi cũng có vấn đề?"
"Lớn mật! Quả nhiên là nữ nhân thô tục! Thậm chí ở trước mặt ta, cũng dám nói lời ngông cuồng, có thể tưởng tượng được, ngày thường ngươi đã khi dễ Kỳ Nhi như thế nào!"
Thái tử tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly.
"Oanh" một tiếng!
Thái tử phóng xuất huyền khí ra từ trong cơ thể, sinh ra uy áp mãnh liệt.
Trong nháy mắt, sắc mặt người qua đường xung quanh đều trở nên trắng nhợt, ngực trở nên ngột ngạt, nhanh chóng né tránh sang một bên.
Ngay cả Bạch Nhược Kỳ cũng cảm thấy ngực bị thắt chặt, suýt nữa đã hộc máu.
Nàng ta nhanh chóng thối lui vài bước, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười.
Hoàng Nguyệt Ly là tên ngốc, cũng dám trêu chọc Thái Tử điện hạ! Đó chính là cao thủ Ngự Huyền Cảnh tầng thứ 7, yêu pháp của nàng ở trước mặt Thái tử căn bản đều vô dụng.
Hơn nữa, thân phận Thái tử tôn quý, Bạch Nhược Ly chỉ là quận chúa, ở trước mặt Thái tử ngay cả cái rắm cũng đều không phải!
Lần này, nàng đã kết thúc!
Thời gian một phân một giây trôi qua, người đi đường chung quanh đã không dám dừng lại, Bạch Nhược Kỳ che ngực lại, đã cách xa ba trượng ở bên ngoài!
Nhưng mà, Hoàng Nguyệt Ly đặt mình ở bên trong áp lực lại vẫn như cũ, giống như người không có việc gì, thần thái tự nhiên, nhẹ nhàng mìn cười.
"Ngươi...... sao có thể?" Thái tử khiếp sợ lên tiếng.
Một phế vật không có huyền khí, sao có thể chống cự được uy áp của cao thủ Ngự Huyền Cảnh tầng thứ 7! Hơn nữa, bộ dáng còn nhẹ nhàng như vậy? Quả thực là như nhìn thấy quỷ!
Hay là, tiểu nha đầu trước mắt, trên thực tế căn bản không phải là phế vật?
Hắn không thể không nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly vài lần.
Cẩn thận so sánh với trang điểm của Bạch Nhược Kỳ, Hoàng Nguyệt Ly trang điểm rất bình thường. Chỉ mặc một váy dài trắng giản dị, một chiếc áo choàng màu tím nhạt nạm ngọc, trên lỗ tai điểm một đôi ngọc trai nho nhỏ.
Nàng vốn dĩ chỉ là thanh lệ mà thôi, ăn mặc đơn giản như vậy, càng có vẻ giống như nước sôi để nguội, thanh đạm và vô vị.
Tuy nhiên, ngay cả khi bề ngoài mộc mạc như thế, vì sao lại trông nàng giống như phát sáng, chỉ đứng ở nơi đó, cũng có một phong tư phiêu dật xuất trần.
Giống như một đóa xa cách lạnh lùng, trông rất đặc biệt, lạnh lùng và kiêu ngạo như sương tuyết, bốn phía tràn ngập hương thơm!
Trong lúc nhất thời, Thái tử nhìn xem đến nỗi có chút thất thần.
Bạch Nhược Kỳ hận đến nỗi cắn chặt hàm răng.
Sao có thể? Tiểu tiện nhân kia vì sao lại không hộc máu, sao còn có thể hoàn toàn tốt đẹp mà đứng nơi đó?Hơn nữa, ánh mắt đó của Thái tử là gì, cần thiết phải nhìn chằm chằm xem tiểu tiện nhân cả nửa ngày sao? Nàng ấy thậm chí không có một phần sắc đẹp của mình, quả thực là rất mờ nhạt!