Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 14

Khuyết Hàn Phù thấy Trúc Tâm Nhã bị Vương Đình Hương đẩy ra, mắt lạnh ngưng lại.

Cố tình Vương Đình Hương một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, còn rất nhiệt tình mà nói chuyện với Khuyết Hàn Phù.

"Chú ruột của tôi là Vương phó hiệu trưởng, hắn hay nhắc đến ngài với tôi, nói ngài là một khối kim tự chiêu bài của đại học Long Thành, rất nhiều học sinh ban đầu muốn đi du học cuối cùng đều vì đi theo ngài mà thi vào trường. Chú tôi nói ngài có đại trí tuệ, muốn tôi thỉnh giáo ngài nhiều hơn. Khuyết giáo sư, có phải đi dạy có học sinh nào không nghe lời hay không, ngài cứ giao cho tôi, tôi tuyệt đối giải quyết hoàn hoàn hảo hảo cho ngài."

Vương Đình Hương vỗ ngực nói.

Trúc Tâm Nhã thấy Vương Đình Hương há mồm là chú ruột, ngậm miệng là Vương phó hiệu trưởng, nhịn không được trợn trắng mắt.

Nàng đi qua đôi tay dùng sức đẩy Vương Đình Hương ra, trước khi Vương Đình Hương nổi bão thì ôm lấy cánh tay Khuyết Hàn Phù, ủy ủy khuất khuất dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào Vương Đình Hương nói với Khuyết Hàn Phù: "Khuyết giáo sư, chính là cô ta khi dễ em."

Vương Đình Hương tức khắc trợn tròn mắt, "Không phải, tôi không có, Khuyết giáo sư.....Ngài với bạn học này có quan hệ gì?"

Vương Đình Hương cẩn thận hỏi.

Khuyết Hàn Phù rũ mắt, đối diện với đôi mắt thủy nhuận của Trúc Tâm Nhã, nhàn nhạt nói: "Em ấy là muội muội tôi."

Ánh mắt Vương Đình Hương có chút hoài nghi, "Khuyết giáo sư với muội muội ngài không phải là rất giống a....."

Trúc Tâm Nhã có người chống lưng, tự tin càng thêm tăng, nàng khuôn mặt nhỏ vô tội nói: "Lớn lên không giống tỷ muội nhiều, Hàn Phù tỷ tỷ lớn lên giống mẹ, tôi lớn lên giống ba, không được sao?"

Đương nhiên, chuyện mẹ Hàn Phù với ba tôi không phải vợ chồng thì cô không cần biết.

Vương Đình Hương nghẹn lời, nhìn về phía Khuyết Hàn Phù, "Khuyết giáo sư, em ấy nói......"

"Nhã Nhã là muội muội tôi." Khuyết Hàn Phù nói.

Sắc mặt Vương Đình Hương có chút không tốt, xấu hổ liếc nhìn Trúc Tâm Nhã một cái, trên mặt nỗ lực tươi cười, "Thì ra là muội muội Khuyết giáo sư, vừa rồi thật đúng là lũ lụt lọt vào miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra nhau. Nhã.... Nhã Nhã mất dù với áo khoác có phải không, tra camera! Bây giờ chúng ta lập tức đi xem."

Sắc mặt Vương Đình Hương biến cực nhanh, làm Lâm Hàm đứng bên cạnh xem đến ngây người.

Trúc Tâm Nhã nói: "Bây giờ không phải cô nói tra camera là có thể giải quyết, tôi muốn nói với tỷ tỷ của tôi một câu." Ôm cánh tay Khuyết Hàn Phù nhẹ nhàng lắc lắc, hơi hơi nhón chân phấn môi mỏng tiến đến bên tai Khuyết Hàn Phù.

Trên tay có xúc cảm mềm mại xẹt qua, nhiệt khí tràn vào vành tai, làm Khuyết Hàn Phù hoảng hốt trong nháy mắt. Chờ cô phục hồi lại tinh thần, Trúc Tâm Nhã đã nói xong, đang chờ mong nhìn cô.

"Hàn Phù tỷ tỷ, được không?"

Khuyết Hàn Phù nhấp môi: "......Được." Cũng không biết vì cái gì được, cô chỉ là đơn thuần không có cách cự tuyệt.

Trúc Tâm Nhã lập tức cười, đôi mắt cong thành vầng trăng nhỏ, bên trong lấp lánh ánh sáng, "Hàn Phù tỷ tỷ chị thật tốt ~"

Thanh âm ngọt ngào, giống như đường mật tưới vào lòng Khuyết Hàn Phù.

Vương Đình Hương cho rằng Trúc Tâm Nhã cáo trạng với Khuyết Hàn Phù, lén nói mình nói bậy, đứng ở một bên gấp đến không được, chờ hai người nói xong, lập tức vội vã giải thích: "Khuyết giáo sư, tôi không có khi dễ muội muội ngài, tôi là theo nội quy trường làm việc, không tin ngài có thể hỏi những người khác trong văn phòng, quá trình họ đều thấy."

Vương Đình Hương chắc chắn trong đồng nghiệp không có ai dám bán đứng mình, chú ruột cô ta Vương phó hiệu trưởng chính là quản mấy chức vụ này, trừ phi họ không muốn chức vụ của mình thăng tiến hơn.

Khuyết Hàn Phù nhìn về những người khác trong văn phòng, trừ bỏ Lâm Hàm đang còn do dự, tất cả những người khác đều mỉm cười gật đầu, khẳng định câu nói của Vương Đình Hương.

Trúc Tâm Nhã không hỏi Lâm Hàm do dự, một là bởi vì Lâm Hàm còn muốn công tác ở đại học Long Thành, mặc kệ nàng nói thật hay là bất đắc dĩ che giấu cho Vương Đình Hương giống như những người khác, đều không tốt, còn thứ hai sao, đương nhiên là bởi vì nàng còn có chứng cứ khác có sức thuyết phục hơn nhiều.

Trúc Tâm Nhã buông cánh tay Khuyết Hàn Phù ra, nhiệt độ rời đi, Khuyết Hàn Phù cảm giác cánh tay lạnh lẽo trong nháy mắt.

"Vương lão sư, nếu cô mất trí nhớ, tôi không ngại giúp cô khôi phục ký ức một chút." Trúc Tâm Nhã lắc lắc di động trong tay cho cô ta xem, nhấn mở một đoạn ghi âm.

[Cô! Không cần ở chỗ này quấy rầy chúng ta làm việc, cẩn thận tôi nói với chủ nhiệm của cô. Cô đã năm ba, không muốn bị cấm thi thì liền đi nhanh đi!]

.......

[Nói thật cho cô biết, chú ruột của tôi là phó hiệu trưởng đại học Long Thành, cho dù cô tìm chủ nhiệm của cô tới, tôi nói không cho cô xem camera, cô liền không thể xem!]

Thanh âm khi thì nổi giận đùng đùng, khi thì đắc ý kiêu ngạo từ trong di động phát ra, mặt Vương Đình Hương trắng bệch.

Một chút độ ấm trong mắt Khuyết Hàn Phù hạ xuống, chờ Trúc Tâm Nhã phát ghi âm xong, ánh mắt Khuyết Hàn Phù nhìn về phía Vương Đình Hương đã biến thành hàn băng, Vương Đình Hương ở trong ánh mắt cô run bần bật.

"Khuyết giáo sư, ngài nghe tôi nói......" Vương Đình Hương còn muốn giải thích.

Khuyết Hàn Phù nói: "Người cô tổn thương không phải tôi, không cần phải giải thích với tôi."

Vương Đình Hương cắn chặt răng, lập tức vẻ mặt đưa đám nghĩ xin lỗi Trúc Tâm Nhã để xin tha, nào biết miệng vừa mở ra, đã bị Trúc Tâm Nhã ngăn lại.

"Không cần, tôi không nhận lời xin lỗi của cô."

Những người khác trong văn phòng biết Vương Đình Hương đá tới ván sắt rồi, tất cả đều rụt cổ bo bo giữ mình, cũng không dám nói đỡ cho Vương Đình Hương nữa.

Lâm Hàm ở bên ánh mắt từ do dự bàng hoàng lại dần dần sáng lên.

Khuyết Hàn Phù nói: "Chuyện lấy cấm thi tốt nghiệp uy hiếp học sinh, ngăn cản học sinh xem camera tìm lại đồ vật bị mất tôi sẽ thuật lại đúng sự thật cho Trương hiệu trưởng."

Vương Đình Hương chân mềm nhũn, té ngã trên đất.

Lấy địa vị Khuyết Hàn Phù ở đại học Long Thành, chính miệng đem chuyện báo cáo cho Trương hiệu trưởng, tương đương với tuyên án Vương Đình Hương tử hình, cho dù là chú ruột Vương phó hiệu trưởng cũng không bảo vệ được cô ta.

Trong văn phòng có không ít người cảm thấy vui sướng, nhịn không được lắm mồm nói: "Cho nên nói a, người không thể làm chuyện xấu, chỉ cần làm, sớm muộn gì cũng lòi ra! Đừng nói chú ruột, thím ruột cũng không cứu được!"

"Ha ha, Tiểu Lưu cô nói rất đúng."

Lúc trước Vương Đình Hương nếu nghe được có người châm chọc mình đã sớm tiến lên lí luận, hiện tại tiền đồ đang rất tốt của mình lập tức tan vỡ, trong lòng một mảnh lộn xộn, căn bản không nghe thấy hai người kia đang cố ý nói cho mình nghe

Lâm Hàm đi qua đỡ Vương Đình Hương, "Trên mặt đất lạnh, cẩn thận cảm mạo."

Thân thể Vương Đình Hương còn đang hơi hơi phát run, cô ta mờ mịt mà liếc nhìn Lâm Hàm một cái, được nàng nâng dậy, ngồi lên ghế bên cạnh.

Trúc Tâm Nhã đi theo Khuyết Hàn Phù rời khỏi văn phòng chủ nhiệm tổng hợp, không ngừng tán thưởng, "Hàn Phù, chị cũng quá lợi hại."

Khuyết Hàn Phù đi đến bên ngoài khu hành chính, bỗng nhiên bước chân dừng lại, Trúc Tâm Nhã không chú ý thiếu chút nữa đụng vào lưng cô, "Hàn Phù, tại sao bỗng nhiên lại dừng lại?"

Khuyết Hàn Phù xoay người, thần sắc khó lường nhìn Trúc Tâm Nhã vài giây, xem đến Trúc Tâm Nhã khẩn trương hề hề, mới khẽ mở môi đỏ: "Vừa rồi ở văn phòng em gọi tôi là gì?"

Trúc Tâm Nhã: "......Hàn Phù tỷ tỷ?"

Khuyết Hàn Phù hơi rũ lông mi, "Xưng hô tỷ tỷ này không tồi, về sau cứ gọi như vậy đi." Dứt lời xoay người tiếp tục đi.

Trúc Tâm Nhã sửng sốt, sau khi phản ứng lại nhịn không được cười, trong mắt giảo hoạt chứa đầy tinh quang.

Thì ra Khuyết Hàn Phù thích nàng kêu cô là tỷ tỷ a ~

Nếu là không làm bạn tốt, làm tỷ muội cũng không tồi, kêu một tiếng tỷ tỷ nàng cũng sẽ không tổn thất cái gì.

Trúc Tâm Nhã chạy chậm đuổi theo bước chân Khuyết Hàn Phù, mềm mại làm nũng: "Tỷ tỷ, tại sao chị không đợi em?"

Khuyết Hàn Phù không có nhìn nàng, tay lại để lên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Em ngoan một chút, tỷ tỷ liền chờ em."
Bình Luận (0)
Comment