Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 13

Chương 13: Yêu anh nhoa, moah moah moah ~ "Cứu mạng cứu mạng! Có người gặp quỷ...

Edit: hanna

Chiếc xe hơi màu đen phóng tới, đỗ xịch lại trước mặt ba người, một người đàn ông mặc full cây đen bước từ trên xe xuống, đi tới trước mặt Thượng Thanh đưa ra một tấm danh thiếp, "Trung tâm xử lý những vụ án đặc biệt, Du Minh Trì." Anh ta nhướn mày, "Vụ án mạng của Tôn Bạch Tường là do cậu hỗ trợ ở phía sau phải không?"

Thượng Thanh vẻ mặt bình thản đối diện nhìn anh.

Du Minh Trì cười khùng khục, "Bạn nhỏ mà lá gan không nhỏ nhỉ. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không?"

Mấy người chuyển trận địa đến một quán ăn Quảng Đông, trong phòng riêng, Du Tử Minh thiếu kiên nhẫn hỏi: "Chú à, chú tìm Thượng Thanh làm gì? Cậu ấy chưa bao giờ làm việc xấu, mấy chú đừng có oan uổng người tốt nha!"

Du Minh Trì vỗ vào cái ót cậu ta như vỗ dưa hấu, hận sắt không thành thép bảo, "Mang não đi theo nhiều năm như thế, sao mà bên trong vẫn không hình thành ra cái nếp nhăn nào như người bình thường vậy hả?"

Du Tử Minh ôm đầu kêu ai da, vẻ mặt ủy khuất.

Khóe môi Thượng Thanh cong lên, "Hiện giờ mời người ta tới giúp đỡ đều là vẻ ngạo mạn vậy sao?"

Du Minh Trì kinh ngạc chớp mắt một cái, cũng cười đáp, "Cậu đúng là rất khó lường nhỉ. Huyền thuật sư trẻ tuổi như cậu có thể đạt được đến bước này, từ trước tới nay tôi mới chỉ gặp có một mình cậu đấy."

Thượng Thanh nhướn nhướn cằm, ý hỏi: Có việc chi nói đi. phihan.wordpress

Du Minh Trì trở nên nghiêm túc trở lại, "Có hai việc." Anh ta giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, vụ thảm sát nhà Tôn Bạch Tường kia đã xảy ra từ rất lâu rồi, hiện giờ chúng tôi chỉ có thể chứng minh được gã có quan hệ với việc mất tích của bố mẹ nuôi gã, không thể chứng minh gã gϊếŧ người. Một việc không phiền hai người, hy vọng cậu có thể giúp định tội gã."

"Thứ hai là rất mong cậu có thể gia nhập Trung tâm xử lý những vụ án đặc biệt. Chúng tôi là tổ chức chính quy, đãi ngộ phúc lợi rất cao, rất nhiều huyền học đại sư cấp quốc gia đều làm chuyên gia cố vấn của chúng tôi. Thế nào, có thể suy xét một chút không?"

Thượng Thanh đáp: "Hỗ trợ thì có thể, cố vấn thì thôi đi. Tôi quen đi cầu độc mộc của tôi rồi, không chịu nổi khuôn sáo."

Du Minh Trì do dự một chút: "Vậy cũng được. Cậu giữ lại danh thiếp của tôi, về sau gặp phải loại vụ án như vậy có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."

Thượng Thanh gật đầu, cách như vậy lời cho cả hai bên, về sau mà đụng phải mấy người như Tôn Bạch Tường thì có thể trực tiếp gọi Trung tâm xử lý vụ án đặc biệt này tới bắt người.

Mấy người ăn cơm trong phòng riêng xong, Thượng Thanh liền dẫn họ tới bờ sông.

Thượng Thanh hỏi: "Thi thể mẹ nuôi Tôn Bạch Tường mấy người vẫn chưa tìm được phải không?

Du Minh Trì gât đầu: "Tên khốn đó ném xác xuống sông hả?"

Thượng Thanh không nói lời nào, chỉ bấm đốt ngón tay một chốc, rồi bấm tay làm chỉ quyết niệm mấy câu chú ngữ. Chỉ chưa đầy một lát mặt sông yên ả bỗng cuồn cuộn nước chảy, màu sông vẩn đục, bùn đen chảy xuống, cá tôm trong nước liều mạng chạy trốn. Mà giữa dòng nước màu đen đặc, một bộ hài cốt từ từ nổi lên.

"Đây là..." Du Minh Trì nhanh chân chạy đi gọi điện thoại kêu người tới vớt.

Âm hồn người mẹ nuôi từ trong tàn tích của hốc mắt bay ra, Thượng Thanh dán cho bà ấy một tấm bùa định hồn. Người bố nuôi cũng từ trong bùa dưỡng hồn chui ra, hai vợ chồng xa cách mười mấy năm ôm đầu nhau cùng khóc rống.

Du Minh Trì giống như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn Thượng Thanh.

Thượng Thanh giúp củng cố âm hồn của hồn ma hai vợ chồng cho tốt, "Hiện giờ hãy đi tìm kẻ thù của hai người. Nhớ kỹ, chỉ cần không để cho gã ta chết, hai người làm gì cũng được, nhưng mục đích cuối cùng là khiến cho gã phải tự thú, thừa nhận đã gϊếŧ hai người, có hiểu không?"

Hai âm hồn gật đầu cảm kích, tay nắm tay bay đi.

Trước kia bọn họ thật lòng coi Tôn Bạch Tường như đứa con ruột thịt mà yêu thương, tuy rằng phương pháp bày tỏ có lẽ là không thỏa đáng, có chút thô bạo, nhưng tình yêu thương thật tâm thật lòng là không thể chỉ trích.

Song hiện tại, bọn họ chỉ muốn băm vằm con bạch nhãn lang kia thành ngàn đoạn.

Du Minh Trì sờ cằm, "Chuyện này vậy mà được sao? Thêm vào đó, hình như không có Huyền thuật sư nào xử sự như thế cả?"

Thượng Thanh nhún nhún vai, ý nói: Người ta biết gì đâu, dù sao bình thường tôi vẫn luôn làm như vậy đấy.

Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại vang lên, Du Minh Trì nhận cuộc gọi tới, cấp dưới đầu bên kia kích động nói: "Thủ trưởng, tên khốn Tôn Bạch Tường kia khai rồi! Còn nói có quỷ muốn gϊếŧ hắn, ha ha ha ha đây là đại sư nào đang giúp chúng ta vậy?"

Du Minh Trì tắt điện thoại, lập tức giơ ngón tay cái: "Cái này được! Rất được! Cực kỳ được! Vui lòng giữ nguyên cách làm này không cần đổi."

Quy tắc gì đó đều là hư không, mèo đen mèo trắng chỉ cần bắt được chuột đều chính là mèo ngoan.

Thượng Thanh chậc lưỡi nói: "Chuyện có thể làm tôi đều đã làm rồi, hy vọng anh không để gã ta sống quá lâu."

Hai tháng sau, Tôn Bạch Tường khóc lóc thảm thiết trên mặt đất ở pháp trường, mà tiền gã coi trọng nhất đều bị sung công toàn bộ.

Mà ngày tiếp theo sau khi gặp Du Minh Trì, Thượng Thanh nhận lời mời của Du Tử Minh, cùng với Mạnh Hoài cả ba đến nông trại ở vùng ngoại ô thành phố Thanh Vân chơi.

Thời điểm thấy Du Tử Minh tự mình lái xe, chở theo Mạnh Hoài tới đón y, Thượng Thanh cảm thấy rất kinh ngạc. Y lấy quẻ bàn ra lần lượt bói cho ba người mỗi người một quẻ, xem quẻ tượng cho thấy 'hữu kinh vô hiểm', lúc này mới thận trọng bước lên xe.

Du Tử Minh vẫn không thừa nhận sự hoài nghi, "Cái vẻ mặt cậu bây giờ là sao hả? Tui nói cho mấy người vết, thiếu gia ta vừa qua sinh nhật 18 tuổi là đi thi lấy bằng, hiện giờ cũng là một quái xế có thâm niên rồi đấy biết không?"

Mạnh Hoài lo sợ nơm nớp hỏi: "Xin hỏi lão quái xế ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"

Du Tử Minh dõng dạc: "Mười tám tuổi lẻ năm tháng."

Mạnh Hoài lặng lẽ túm chặt tay vịn trần ô tô, Thượng Thanh mặt không biểu hiện gì mà giữ chặt dây an toàn.

Du Tử Minh giận luôn, vừa định triển lãm cho các anh em kỹ thuật lái lụa là của mình một chút, liền nghe thấy tiếng 'bang' một cái... xe cậu ta đâm sầm vào mông xe trước mặt.

Một chị gái từ trên xe phía trước bước xuống, vốn dĩ là bình tĩnh không tức giận muốn nói về vấn đề bồi thường một chút. Kết quả nhìn thấy ba đứa học sinh cấp ba lập tức mắng ba người đến mức máu chó xối đầu, nhất quyết bắt bọn họ gọi phụ huynh tới.

Mạnh Hoài sợ tới mức nấc cụt, vừa nói chuyện vừa khóc nức nở, nhìn Thượng Thanh: "Cái này mà gọi là hữu kinh vô hiểm à?"

Thượng Thanh trầm mặc một lát: "Nói thế nào thì ít nhất hai chúng ta cũng không có gì nguy hiểm."

Hai người đồng thời ra ngoài xe.

Du Tử Minh bị chị gái mắng đều choáng váng, rồi lại bị ba mẹ thay phiên gọi điện thoại mắng cho một trận, cuối cùng vẫn phải đi phái tài xế trong nhà tới đây.

Hai người không hề có tình huynh đệ trốn ở trong xe hai mặt nhìn nhau, đồng thời cảm thán: Lão quái xế thật đúng là sống không dễ dàng mà! Da mặt đủ dày a!

Tài xế lái xe đưa ba người đến nông trại như đã dự định một cách an toàn. Du Tử Minh đã sớm quên chuyện trên đường, hưng phấn lấy ra mấy cây cần câu từ trong cốp xe, "Chúng ta thi câu cá đi! Tui nói cho hai người biết, tui là thần sát cá đấy! Nếu thua tui các cậu phải gọi tui là bố nhe."

Mạnh Hoài và Thượng Thanh liếc nhìn nhau, đồng thời vươn tay lấy mỗi người một cái cần.

Tuy rằng không muốn có một thằng con trai ngu ngốc như thế, nhưng sáng kiến nhận bố kia của đối phương quả là đáng ghi nhận!

Ba người đứng thành một hàng ngang, giơ cao cần câu, hôm nay ai sẽ được làm bố sẽ dựa vào đây mà quyết định.

Vẻ mặt Du Tử Minh rất tự mãn "Tui nói cho mấy người biết, bảy tuổi tui đã theo bố đi câu cá, mười tuổi là câu cá bất khả chiến bại trong nhà. Mọi người đặt biệt hiệu cho tui là Vua câu cá đấy! Kỷ lục cao nhất là hai phút câu được một con..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, lạch bạch một tiếng, Thượng Thanh bên kia đã ném một con cá chép nặng tầm hơn một cân vào thùng, vô tội nhìn cậu: "Cậu nói cái gì cơ?"

Du Tử Minh: "..."

Cậu ta không dám lãng phí thời gian nữa, đôi tay dùng sức cầm lấy cần câu, nhìn mặt nước bắt đầu niệm chú: "Cá tới nào~ Cá tới nào~ Cá tới nào~"

Bên kia, Thượng Thanh vung cần câu lên, một con cá trích bị hất tung khỏi mặt nước.

Du Tử Minh vẫn niệm: "Cá tới nào~ Cá tới nào~ Cá tới nào~"

Mạnh Hoài bị kẹp ở giữa hai người, cảm giác mình mới là một người bình thường đứng bên bờ hồ câu cá.

Thượng Thanh liên tiếp câu được sáu con cá, bản thân cũng cảm thấy có vấn đề. Nhìn kỹ ại một cái thì thấy dưới nước có một cái đầu to bự chảng đang rẽ nước lội sóng bơi tới, trong tay còn kẹp một con cá mặt quỷ.

Y nhịn không được bật cười, rất cảm kích con quỷ nhỏ đầu to ngốc nghếch kia vớt cá giùm y nha. Không cần hỏi, khẳng định là do chủ nhân của nó giao trọng trách rồi.

Chỉ là đùa giỡn với bạn bè, gian lận như vậy có phải không tốt lắm hay không...

Thượng Thanh quay đầu, chỉ thấy Du Tử Minh bên kia đã bắt đầu nhảy đại thần cầu cá, ý nguyện muốn làm bố quả là khắc ở trên mặt luôn ý.

... Gian lận quả đúng là tuyệt vời a!

Thượng Thanh yên tâm thoải mái ngồi xuống, tiếp tục ném từng con lại từng con cá vào xô.

Cuối cùng, ba người kiểm tra chiến quả, một mình Thượng Thanh câu được mười bốn con, Mạnh Hoài câu được ba con, Du Tử Minh được một con... mà con này là do cậu ta chịu không nổi nữa cầm vợt lưới vớt lên.

Vua câu cá từ nay thân bại danh liệt! phihan.wordpress

Du Tử Minh ghé đầu lên vai Mạnh Hoài khóc rống, "Hu hu hu mười mấy năm công lực của tôi... nháy mắt đã biến mất hết! Hu hu hu... cá mặt quỷ cho nhiều cay vào, cảm ơn!"

Thượng Thanh đưa cho cậu ta một xiên cá nướng: "Nè, cho con trai, còn muốn ăn thêm không? Này đã đủ ăn chưa?"

Du Tử Minh: "... Đủ rồi bố, cảm ơn bố, bố thực là tốt bụng!"

Thượng Thanh: "......" Tên này da mặt dày đến nỗi súng bắn không thủng nữa rồi.

Ba người chơi đùa đến tối, đang chuẩn bị ngủ lại trong nông trại, Du Tử Minh lại nhận được một cuộc điện thoại, lập tức lo lắng vô cùng chạy đến gõ cửa phòng Thượng Thanh: "Cứu mạng cứu mạng! Có người gặp quỷ, mau đi cứu người."

Đoàn người yên vị xe, trên đường Du Tử Minh kể: "Là bạn từ thời tấm bé của tui gọi tới, tên nó là Tưởng Kỳ, là hàng xóm cũng là một trạch nam, bình thường đều là cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới. Lần này đi câu cá tui cũng định kéo nó đi cùng nhưng mà kéo không được. Lúc trước nó cũng nói với tui nhà nó có quỷ trêu chọc, tui bảo nó tìm cậu tới xem thử song nó không muốn nhìn thấy người lạ. Vừa rồi nó lại mới gọi tui, nói con quỷ kia hình như lại tới nữa rồi."

Xe một đường phóng thẳng đến nhà họ Tưởng, Du Tử Minh quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ vào trong, Tưởng Kỳ đã đứng sẵn ở cửa chờ bọn họ.

Nên nói không hổ là trạch nam sao? Thân hình Tưởng Kỳ gầy đét, mang trên đầu một quả tóc bát úp siêu quê mùa, đeo cặp kính đen, nhìn người ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.

Du Tử Minh chững chạc giới thiệu mấy người với nhau một chút, vỗ vỗ bả vai Tưởng Kỳ: "Đừng ngại, đây là đại sư tao đã kể cho mày nghe đó, đừng thấy chúng ta tuổi tác tương đồng nhưng có bản lĩnh thực sự đấy. Mày rốt cục gặp phải chuyện gì, mau nói đi."

Tưởng Kỳ khẩn trương đẩy mắt kính, "Vừa, vừa rồi tôi dựa đầu lên bàn ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì phát hiện cuốn vở trước mặt đã có một hàng chữ viết bằng bút đánh dấu màu mực đỏ... Sau đó, sau đó tôi liền cảm thấy hẳn là NÓ lại tới nữa rồi!"

Mạnh Hoài run lẩy bẩy, "Viết câu gì? Chẳng lẽ là 'gϊếŧ mày', 'chết đi' mấy câu đó không phải chứ?"

Tưởng Kỳ: "Cậu, mấy cậu tự mình xem đi..."

Nói rồi cậu ta đưa cho họ một cuốn sách bài tập.

Mấy người mở ra liền thấy... thấy trên mặt giấy viết một câu: 'Yêu anh nhoa, moah moah moah ~' Ở mặt sau tờ giấy còn vẽ một cái trái tim.

"Ủa, cái này..."

Tưởng Kỳ thấy bọn họ không tin, sốt ruột nói, "Đây không phải là lần đầu tiên đâu. Mỗi lần tôi ngủ, sau khi tỉnh lại đều thấy mấy chữ như này."

Nói rồi lôi ra một đống giấy, trên giấy đều là chữ viết bằng bút đánh dấu màu đỏ, viết mấy câu tán tỉnh linh tinh kiểu 'Em thích anh nhất', 'Anh thích em không?', 'Nắm lấy tay anh cùng nhau bạc đầu nhé', 'Yêu anh một vạn năm'.

Mà mấy cây bút đánh dấu mày đỏ đều đặt trên một cái hộp đựng bút bằng gỗ có chạm khắc, đến cái nắp cũng chưa cài vào.

Du Tử Minh đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới: "Không phải là chính mày nằm mơ rồi tự viết đấy chứ? Hay là mày yêu thầm ai đến mức mộng du luôn rồi?"

Tưởng Kỳ lặng lẽ ôm cái gối to bằng cơ người thật trên giường, "Mày đừng có nói nhảm, vợ tao còn đang nằm đây này, sẽ ghen đấy!"

Du Tử Minh: "..."

Cậu quay đầu nhìn Thượng Thanh, "Cậu nói một tiếng phân xử coi, đây là do quỷ nháo hay là do thằng nhóc này bệnh thần kinh vậy?"

Thượng Thanh gật đầu, "Đó đương nhiên là... Có quỷ."

Hết chương 13

Bình Luận (0)
Comment