Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 15

Chương 15: Bùa chiêu sát thì làm sao, Không phải không cho ta bước nửa bước vào nhà sao...

Edit: Hanna

Bốn người Thượng Thanh băng xuyên qua canh rằng, dựa trên chỉ dẫn của la bàn mà đi đến một khu đất trũng.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, có một ngôi mộ lẻ loi nằm đó. Cỏ trên mộ mọc không biết đã bao nhiêu tầng tầng lớp lớp, không có lấy một viên gạch xanh thường dùng để tu bổ mộ phần, đây hẳn là một ngôi mộ đã nằm lẻ loi ở đây một thời gian rất dài.

Thượng Thanh tiến lên phía trước, "Ra đây."

Mộ phần không có động tĩnh gì.

Thượng Thanh thiếu kiên nhẫn, "Còn không ra đây ta sẽ tìm người lật tung mộ phần của ngươi ra đấy!"

Cỏ dại trên mộ lay động ba cái, một cái bóng trong suốt bay ra, là một ma nữ. Nữ quỷ kia ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy hận ý, "Ta chưa bao giờ thương tổn con người, vì sao ngươi phải đuổi cùng gϊếŧ tận?"

Nữ quỷ này nhìn trông có vẻ là đến từ thời Dân quốc, tuy rằng quần áo không phải đều là dùng tơ lụa làm nhưng mà rất tinh mỹ, hơn nữa lớn lên không phải xinh đẹp bình thường. Cho dù sắc mặt tái xanh song không thể che lấp được khí chất lãnh diễm, là một băng sơn mỹ nhân diễm lệ thanh nhã.

Ngay sau đó liền thấy Du Tử Minh bỗng nhiên giơ chân lên đạp một cái, căm giận chỉ vào Tưởng Kỳ quát: "Mày đỏ mặt làm cái khỉ* gì hả? Không phải mày chỉ thích đú 2D à?" (bản gốc là Ấm trà bong bóng, là 1 nhân vật trong light novel Overlord, giải thích kỹ hơn bên dưới)

Mặt Tưởng Kỳ càng thêm đỏ rực, lại không nhịn được liếc ma nữ một cái, thấp giọng hỏi: "Có, có phải cô là người viết, viết trên vở những lời đó..."

Ma nữ hừ lạnh một cái, "Đúng, thì sao hả?" phihan.wordpress

Du Tử Minh nắm lấy hai vai Tưởng Kỳ liều mạng lắc lắc, "Mày con mẹ nó tỉnh lại cho tao! Cô ta tuy dung mạo xinh đẹp thế nhưng là quỷ đấy á! Chả lẽ mày còn thích chơi một đoạn tình người duyên ma không dứt sao?"

Tưởng Kỳ lẽn bẽn nói: "Ê này, cô quấn lấy tôi như vậy, là thích tôi sao?"

"Ai quấn lấy ngươi?!" Ma nữ kia lạnh lùng nói, "Ngươi có bệnh à, ta chỉ là tạm thời ở nhờ nhà ngươi mà thôi! Người ta thích là người khác!"

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Tưởng Kỳ. Chẳng lẽ... cô ta thích bố cậu ta sao? Trong nhà cậu ta còn người khác là đàn ông sao?

Mặt Tưởng Kỳ đã tái mét lại rồi. Nữ quỷ thích bố cậu... chẳng bằng thích cậu còn hơn mà!

Lúc này, Thượng Thanh mới nói rằng: "Người ngươi nói là cái hộp bút chạm gỗ kia!"

"Hộp bút chạm gỗ?"

Tất cả mọi người nhớ ra trên bàn Tưởng Kỳ có một cái hộp đựng chút chạm khắc gỗ, tạo hình cực kỳ cổ điển trang nhã. Vừa nãy mấy cái bút đánh dấu màu đỏ còn đặt ở trên hộp đựng, mọi người đều nhìn qua mấy lần.

Thượng Thanh quờ quạng trong túi lấy ra, y không rõ mình bỏ cái chạm gỗ đó vào túi từ lúc nào nữa, "Người ngươi thích là hắn?"

Nữ quỷ biến sắc, "Ngươi đừng làm tổn thương hắn." Cô thở dài. "Các người muốn phán xử ta thế nào cũng được, đừng tổn thương hắn, hắn hiện giờ đã quá yếu rồi."

Thượng Thanh gật đầu, "Vậy giải thích chút, vì sao ngươi lại muốn ở nhờ trong nhà Tưởng Kỳ? Vì sao lại viết lên giấy những câu kia?"

"Chuyện này..." Vẻ mặt nữ quỷ có chút lúng túng, song đứng ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, chỉ có thể khai ra.

"Sau khi ta chết liền bị chôn ở nơi này, đã bao nhiêu năm rồi ta cũng không nhớ rõ, chỉ biết địa thế nơi này đã tạo thành một cái trận khóa hồn thiên nhiên, khiến ta không có cách nào ra ngoài được. Sau đó, gia đình tên nhóc này động thổ xây nhà ở gần đây, không biết đã chạm phải cái gì mà làm mộ phần ta rung sụp, hồn thể của ta cũng bị thương tổn. Chỉ có chỗ tốt là ta phát hiện trận khóa hồn đã bị hỏng, ta có thể ra ngoài được." Cô ấy chỉ vào Tưởng Kỳ, "Ta vốn muốn đến nhà cậu ta hù dọa một chút, bắt họ sửa lại mộ phần của ta cho tươm tất lại, thế nhưng sau khi trốn vào nhà thì phát hiện có một linh hồn đang ẩn trong cái hộp bút chạm khắc gỗ trên bàn sách."

"Ta đã bị nhốt nhiều năm như vậy, đừng nói một linh hồn, thậm chí đến quỷ cũng chưa nhìn thấy bao giờ, cho nên ta rất tò mò về anh ấy. Nhưng mà buổi tối hôm đó, dù cho ta gọi linh hồn kia thế nào song anh vẫn không hiện ra. Mãi đến tận khi trời sắp sáng, ta sắp phải rời đi mới cảm nhận được sóng linh lực của anh. Lúc đó ta mới biết linh hồn này có lẽ cũng giống như ta, tương đối suy yếu, ngay cả đêm tối cũng không hiện ra được."

"Vì thế ta tâm huyết trào dâng, nhập vào trong người tiểu tử kia, viết một câu 'Anh là ai?' vào trong vở, sau đó liền rời đi. Buổi tối ngày tiếp theo lúc ta tới, phát hiện quả nhiên trên vở có viết tên của anh, chúng ta liền trao đổi tên như vậy. Đã hơn một năm trôi qua... chúng ta phải lòng nhau rồi." Trên khuôn mặt lạnh băng của ma nữ hiện lên chút hạnh phúc nhàn nhạt. "Ngày nào cũng ta cũng nói chuyện yêu đương qua giấy bút, chỉ tình nguyện làm uyên ương không thành tiên. Nếu không phải đứa nhóc này mời các ngươi đến thì... Hừ!"

Thượng Thanh không nhịn được hỏi, "Hiện tại hồn thể của ngươi không hề yếu, hẳn là ban ngày có thể ra ngoài một lúc đúng không?"

Nữ quỷ hơi ngượng ngùng, "Ngươi không cảm thấy tình yêu vượt thời không rất là lãng mạn sao?"

Mọi người hởi sủng sốt một chút, đánh mắt nhìn Tưởng Kỳ, chỉ thấy vị này sắc mặt phải gọi là vô cùng khó coi, màu sắc không khác gì gan heo.

Cũng phải thôi, cho dù ai bị coi là công cụ truyền tải lãng mạn giùm cũng đều không mấy dễ chịu...

Nữ quỷ cũng phải ứng lại, "Lúc ta nhập thân hắn đều rất chú ý, chưa từng hút dương khí của hắn. Không chỉ có vậy, lúc hắn thức đêm quá nhiều, ta sợ hắn mắc bệnh, nên còn phải hút nguyên khí của người khác độ cho hắn. Không tin các người hỏi mà xem, ta ở nhờ nhà hắn một năm nay, hắn có bao giờ bị bệnh không?"

Tưởng Kỳ: "..."

Cậu ta đúng là chẳng còn lời nào để nói.

Chả trách cậu thức đêm như vậy mà càng thức càng tỉnh táo, ngược lại vệ sĩ trong nhà liên tiếp bị bệnh...

Nữ quỷ nhìn mọi người, "Ta đã khai hết những chuyện cần khai rồi, các người buông tha cho chúng ta đi. Ta sẽ không bao giờ quấy rầy nhà hắn ta, cũng không cần các người sửa chữa mộ phần nữa."

Thượng Thanh bộ dáng dò hỏi Tưởng Kỳ.

Mặc Tưởng Kỳ vẫn xanh lét, song vẫn nói: "Mộ phần vẫn cần tu sửa lại, dù sao cũng là do nhà tôi... Sau này mấy người đừng nhập vào người tôi nữa là được."

Nữ quỷ thở dài tiếc nuối, "Vậy thì thôi."

Sắc mặt Tưởng Kỳ càng tái lại, lòng thầm mắng cô tiếc nuối cái của khỉ ý!

Bốn người đưa cái hộp chạm gỗ cho ma nữ, sau đó trở về Tưởng gia. Hiện giờ đã là quá nửa đêm, bọn họ cũng không dày vò nhau nữa, trực tiếp ngủ lại nhà họ Tưởng.

Vừa rạng sáng ngày tiếp theo, mấy người ai về nhà nấy.

Thượng Thanh gọi xe trở về Chu gia, vừa xuống xe liền sửng sốt: chỉ thấy toàn bộ khuôn viên Chu gia đều bị hắc khí mà người thường không thấy quấn lấy, quả thực không khác gì phim ma!

Trong đầu y chỉ có một ý nghĩ: Đây là kẻ nào dám thừa dịp y ra ngoài đến ăn trộm hả?

&&&

Lúc này Chu phu nhân đang ở trong nhà chính chiêm ngưỡng đống đồ trang sức.

Lần trước bà ta bị Tân Minh và Lý Thiến hãm hại, sau khi về nhà liền tìm người anh trai Tân Thành là đương gia gia chủ khóc lóc kể lể. Ai ngờ Tân Thành chẳng những không an ủi bà còn mắng bà ta thêm một trận, nói bà không nể tình thân, còn nói không có chứng cứ chứng tỏ một nhà Tân Minh là người đã hại bà.

Bà nói vì chuyện này bà đã bỏ ra năm trăm vạn, trong tay đã không còn tiền, Tân Thành giống như bố thí cho kẻ ăn xin chuyển cho hai mươi vạn. Sau đó, Chu phu nhân tức không chịu nổi, hết lần này đến lần khác chạy về nhà mẹ đẻ. Cuối cùng Tân Thành bị phiền đến không còn cách nào khác, phỏng chừng cũng không muốn phá vỡ quan hệ với nhà họ Chu nên mới để người gửi một đống trang sức và đồ cổ tới. Trang sức là tặng cho bà, đồ cổ là cho Chu Chính Lương.

Bấy giờ Chu phu nhân mới thỏa mãn, vứt đống đồ cổ vào phòng sưu tập, lựa đống trang sức rồi vui vẻ đeo thử.

Lúc Thượng Thanh lên lầu, chỉ thấy cả người Chu phu nhân bốc lên hắc khí, trên tay cầm một hộp đồ trang sức, trong mắt tràn đầy vẻ si mê.

Y không nhịn được nghĩ, nếu sau này Viên Viên lớn lên mà đầu óc chỉ ở cái trình độ này, y liền kêu người đưa tới trang trại nuôi heo luôn.

Chu phu nhân chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, một tấm bùa chú hiện ra ánh sáng trắng từ không trung bay tới dính vào hộp châu báu bà ta đang nâng trong tay. Bà ta lập tức tỉnh lại, lần tiếp theo nhìn về phía chồng đồ trang sức vàng chói lọi kia, trong lòng không chỉ không cảm thấy vui mừng mà thậm chí còn thêm mấy phần sợ hãi và bồn chồn.

Bà ta quay đầu nhìn lại, Thượng Thanh thong thả từ xa đi tới hai tay đút túi quần, thả một câu như đấm vào mặt: "Bà lại bị người ta tính kế à?"

"Không thể nào!" Chu phu nhân theo bản năng phản bác, không thể tin vào sự thật trước mắt, "Đây là anh trai tôi đưa cho, là anh trai ruột của tôi đấy! Không thể nào..."

Thượng Thanh hờ hững cầm lấy một viên trân châu, dùng linh lực bóp nát. Một luồng máu tanh nồng nặc khiến người khác thấy khó chịu từ một tờ bùa chú bị vo tròn nhét trong đống bột phấn từ trân châu kia lan tỏa ra.

Y mở tấm bùa ra tồi nhìn, gật đầu, "Bùa hút vận chiêu sát... Lần này người tính kế bà có đầu óc so với người lần trước nhiều đấy. Bùa này không gây hại đến thân thể của bà nhưng sẽ hấp thụ toàn bộ vận thế của nhà họ Chu lên người họ và ngồi hưởng thụ."

Đầu óc Chu phu nhân quả đúng là không tốt, bà ta thế mà còn theo bản năng thở phào nhẹ nhóm, thầm nghĩ: Đây không phải chứng minh anh trai không muốn thương tổn bà ta?

Thượng Thanh nhìn ra suy nghĩ của bà, cười lạnh bảo, "Đợi đến khi toàn bộ vận thế của Chu gia bị hấp thu, tất cả nhân mạng trong nhà họ Chu sẽ chết bất đắc kỳ tử."

Trong nhấy mắt Chu phu nhân trợn to mắt, "Nếu như tôi ly hôn kịp thời..."

Thượng Thanh không còn gì để nói nhìn bà ta mà chế nhạo, "Bà thấy bùa chú còn biết xem giấy hôn thú hay sao? Bùa nguyền rủa này là do bà mang về, nó đã nhận định bà là người Chu gia, người thứ nhất phải chết là bà đó, có hiểu hay không?"

Chu phu nhân hít sâu một hơi, sững sờ một hồi lâu, đầu óc ong ong mờ mịt. Bà đúng là đần độn, tính tình cũng ích kỷ, cũng chẳng có tình mẫu tử vị tha gì với con gái ruột của mình, thế nhưng từ trước tới nay bà chưa bao giờ nghĩ rằng người nhà của mình, anh trai ruột thịt của mình sẽ muốn lấy mạng bà.

Bà nhớ tớ lúc trước Tân Thành lý do lý trấu, nói cái gì mà không có chứng cứ đầy đủ chứng mình Tân Minh và Lý Thiến hại bà, cái gì mà người cùng một nhà làm lớn chuyện trở mặt với nhau thì không dễ coi, còn nói đừng có quá mê tín, không biết chừng chỉ là trò đùa vặt vãnh mà thôi... Bây giờ nghĩ lại có khi Tân Minh và Lý Thiến chính là bị Tân Thành sai khiến. Bà ta cản tầm mắt của anh trai bà ta lúc nào, có cần vì thế mà hại bà ta chết không tử tế như vậy không?

Chu phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, há miệng hít vào một hơi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Một hồi lâu sau, bà mạnh mẽ lau nước mắt, "Tôi muốn trả thù bọn họ. Cậu giúp tôi, bao nhiêu tiền cũng được."

Thượng Thanh nhìn bà ta, "Bà còn tiền sao?" phihan.wordpress

Chu phu nhân: "..." Úi cái này ý mà, trong tay bà ta hiện giờ đúng là không còn nhiều tiền... Bà nghiến răng nghiến lời nói, "Tôi còn nhà cửa, còn trang sức, còn bất động sản. Cậu muốn bao nhiêu, dù đập nồi bán sắt tôi cũng gom đủ cho cậu."

Thượng Thanh suy nghĩ một chút, xòe ra một bàn tay.

Chu phu nhân lắp bắp, "Năm, năm trăm triệu?"

Thượng Thanh nhìn trời, "Quyên năm mươi triệu cho cơ quan từ thiện."

Chu phu nhân sửng sốt, "...Được."

Bên kia Chu phu nhân bán nhà bán ruộng kiếm tiền quyên góp, bên này Thượng Thanh cũng không nhàn rỗi. Toàn bộ số đồ cổ và trang sức mà nhà họ Tân đưa tới đều có giấu bùa hút vận chiêu sát âm tà kia, mấy cái này tất nhiên là phải xử lý cho bằng hết. Đồng thời còn phải dán bùa chú thanh lọc sát khí lên khắp Chu gia, những thứ này đều phải làm cho cẩn thận, không khác gì tổng vệ sinh toàn căn nhà.

Thượng Thanh là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn làm mấy việc như này. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người có thể giúp đỡ... Y ngoắc ngoắc ngón tay về phía ngoài cửa sổ.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dựng thẳng ngón giữa.

Một tiếng cười khẽ vang lên, nửa thân trên từ trong hắc khí cuồn cuồn ngoài cửa sổ trồi lên, hai tay Phó Liễm Tri đặt lên bệ cửa sổ, lơ lửng như một quả bóng bay, không khác gì một tên nghèo kiết xác đang vụиɠ ŧяộʍ mới con giai nhà giàu, vẻ mặt vừa có phần ôn nhu lại vừa có phần đắc ý, "Sao thế hử? Không phải không cho ta bước nửa bước vào nhà sao?"

Hết chương 15

Bổ sung kiến thức:

Trong truyện mình để hết là đơn vị của TQ nha: 1 cân = 0.5kg, 1 vạn = 10,000NDT, 1 ức = 100,000,000NDT

Ấm trà bong bóng: nhân vật trong Overlord, có hình dạng là một chất nhờn màu hồng, nhưng mà không biết sao lại tạo hình thành giống như một cây ciu đang chảy nước, nên coi như dùng để chửi luôn.

Bình Luận (0)
Comment