Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 46


edit: hanna
Tiểu quỷ được y ẵm vào trong lòng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trong cuộc đời có hạn của bé, bé chưa từng cảm thụ cái ôm ấm áp nào cả.

Bé trừng trừng hốc mắt đen ngòm, ngây dại nhìn Thượng Thanh.
Đúng lúc này, âm khí và oán khí xung quanh bỗng nhiên ác liệt nhào tới, tựa hồ như có thứ gì đó bị động tác của Thượng Thanh làm cho tức giận, muốn chém giết y.

Một tay Thượng Thanh bảo vệ tiểu quỷ, một tay khác bấm chỉ quyết, "Thiên cang chính đạo, tà linh lui đi."
Chỉ quyết vừa bắn ra, linh khí thổi tan sương mù âm u, lộ ra cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ.
Chỉ thấy một đám tiểu quỷ bé con luống cuống đứng tại chỗ, một vài đứa trố mắt ra nhìn bọn họ.

Những đứa bé đều mang theo mê chướng trước khi chết, có bé trên cổ in đậm dấu tay, có bé đôi môi xanh tím, còn có bé trên người đầy máu tươi...!Càng chưa nói tới có vài đứa bé còn chưa thành hình hoàn toàn, kéo lê thân thể tàn khuyết bò loạn đầy đất.
Đếm sơ sơ một chút, có nhưng hơn ba mươi bé tiểu quỷ đang ở đây.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thượng Thanh chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một luồng tức giận, ngón tay y khẽ run, lấy ra một tấm bùa trong túi, vừa định đánh ra thì bọn nhóc trước mắt chợt động đậy.
Các bé tiểu quỷ đồng loạt bay lên, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.

Mọi người lúc này mới phát hiện hóa ra sau lưng mỗi bé tiểu quỷ đều liên kết với một sợi dây oán khí màu đỏ.

Quyền khống chế sợi dây liên kết kia không biết nằm trong tay ai, nhưng nó đang lôi kéo nhóm tiểu quỷ lùi về sau.
Đôi mắt Thượng Thanh lóe lên ánh bạo ngược, "Tìm chết!" Y nhanh chóng bấm chỉ quyết, "Tà ma đền tội..." Một chữ cuối cùng còn chưa dứt ra khỏi miệng, tiểu quỷ trong lồng ngực bỗng nhiên đẩy tay y ra, sốt ruột ôm lấy cánh tay y.

Thượng Thanh sững sờ, "Làm sao vậy?"
Chỉ quyết phát ra một nửa vẫn có hiệu quả như cũ, linh khí cuốn thành lốc xoáy phá tan ảo ảnh, lộ ra nữ quỷ đang ẩn nấp ở phía sau.
Nữ quỷ chỉ có thể dùng hai chữ thê thảm để hình dung.

Tứ chi và ngực cô bị tổng cộng năm cây hồn đinh đen sì đóng chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Ngực và bụng cô bị khoét ra một cái lỗ thủng to, oán khí màu đỏ từ bên trong không ngừng cuồn cuộn trào ra, biến thành từng cái sợi dây liên kết riêng biệt, giống như cuống rốn trên thân người mẹ gắn với từng bé tiểu quỷ vậy.


Mọi người lúc này mới phát hiện, những oán khí đó vậy mà lại che chở nhóm tiểu quỷ, giúp bọn chúng không tan âm hồn, không mất linh trí.
Nữ quỷ giống như một thánh mẫu chịu khổ, mở rộng ngực bụng của chính mình, giữa cơn thống khổ cực đại mà một lòng che chở đám tiểu quỷ.

Giờ khắc này, thấy người xông tới trước mặt, chỉ có thể lộ ra đôi mắt tràn đầy thống khổ và hận ý.
Tào Mộc Tinh tiến lên một bước, cau mày, "Đinh trấn hồn?" Ai lại ác như thế, hại chết người chưa tính, còn muốn đóng chặt cô ấy ở đây, ngày đêm chịu khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh?
Lúc này nhóm tiểu quỷ tháo chạy, nắm tay nhau bao xung quanh nữ quỷ, như đứa nhỏ đang bảo vệ mẹ mình.

phihan.wordpress
Thượng Thanh nhíu mi, "Nữ quỷ này hư nhược quá rồi, không kiên trì được bảo lâu, phải cứu cô ấy ra."
Tào Mộc Tinh và Lưu Phù đều gật đầu, lấy pháp khí của chính mình ra, chuẩn bị rút đinh trấn hồn thả nữ quỷ ra.

Đúng lúc này, bên cạnh bất chợt vang lên tiếng than khe khẽ, "Đừng làm tổn thương cô ấy!"
Một bóng người chạy tới, hóa ra là Tống Bình Bình đã mất tích cả một đêm.

Tống Bình Bình cũng nhận ra nhóm Thượng Thanh, kinh ngạc, "Là mọi người!" Rồi lại quay sang nhìn nữ quỷ, có chút không rõ ràng lắm hỏi, "Mấy người đây là định...?"
Thượng Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, trên người cô gái này chỉ có chút trầy xước, không có gì đáng lo ngại, "Sao chị lại lạc vào đây?"
Tống Bình Bình đáp: "Tôi bị đám người người kia đuổi theo, cuối cùng được nhóm tiểu quỷ này cứu, các bé dẫn tôi tới đây.

Nữ quỷ này là người tốt, bọn họ không tùy tiện hại người.

Đúng rồi," Cô lo lắng hỏi, "Đám người ngoài kia vẫn đuổi theo tôi à?"
Trùng hợp thay, lời này vừa dứt, bên ngoài liền vang lên tiếng chó sủa ăng ẳng, một giọng nói nghe cái liền thấy ghét vang lên: "Mau lên, chính là ở đây."
"Tiên sư nó, đuổi cả một đêm, mệt chết ông đây! Đợi ông bắt được con nhóc kia, nhất định phải cho cô ta sáng mắt ra."
"Khà khà khà, nghe nói con bé này là người thành phố, mùi vị khẳng định không tệ..."
Tiếp đó chính là một trận tiếng cười khiến người ta mắc ói.

Người bên trong đều nghe thấy rõ ràng, Du Tử Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Đậu má, bà mẹ nó chứ đây còn là người sao?"
Tào Mộc Tinh cầm kiếm gỗ đào định đi ra, tư thế giống như muốn xách kiếm chém người.


Thượng Thanh kéo gã ta lại, đồng thời nói một câu không rõ là nói với ai: "Giữ lại cái mạng là được, những thứ khác tùy ý."
Những người khác còn chưa phản ứng được lời này là đang nói với người nào, thì đã cảm thấy một trận âm khí mãnh liệt vụt lên từ mặt đấy, đâm về phía đám người bên ngoài kia.
Âm khí kia khác hoàn toàn so với âm khí của nữ quỷ, có cảm giác mênh mang khó giải thích được, khiến nội tâm con người bốc lên chấn động và sợ hãi không cách nào tự chủ được.

Trong âm khí, một cái bóng đen chợt lóe lên, không rõ có phải do hoa mắt hay không, mọi người như thể nhìn thấy có thứ gì đó cuộn tròn quanh eo Thượng Thanh như đang tán tỉnh...!Song cũng chỉ trong nháy mắt, bóng đen kia như lốc xoáy bay ra, bên ngoài lập tức loạn lên, tiếng chó sủa cùng tiếng người chửi thét inh ỏi.
Ngoại trừ Thượng Thanh ra, chỉ có hai huyền thuật sư duy nhất trong đám nhìn nhau há hốc miệng, rốt cục cái thứ bên cạnh Thượng Thanh là cái gì thế trời? Sao bọn họ lại không phát hiện ra? Rốt cuộc là ai am hiểu nuôi quỷ thế hả?
Thượng Thanh lười chăm nom sức khỏe tinh thần của bọn họ, trực tiếp đến trước mặt nữ quỷ, "Nắm chắc thời gian, rút đinh!" Y cầm mười tấm tụ âm phù, hút đầy đủ âm khi rồi dán dọc thân thể nữ quỷ từ trên xuống dưới.

Tào Mộc Tinh và Lưu Phù tự mình vận công pháp, chuẩn bị rút đinh.
Trên mặt nữ quỷ hiện lên vẻ thống khổ, song cũng biết đây là đang cứu cô, ánh mắt kiên định gật đầu với ba người.

Một tia sánh âm u lóe lên, năm cái đinh cùng bị rút ra.

Nữ quỷ hét thảm một tiếng, sau khi rút đinh ra, trên thân thể cô để lại năm cái hốc lớn, dưới ảnh hưởng của tụ âm phù, năm cái hốc chậm rãi khép lại.
Vết thương trước ngực và bụng cô không cách nào thay đổi được, đó là bộ dáng trước khi chết của cô.

Mãi một hồi lâu, nữ quỷ mới ngồi dậy, cúi gập người với mấy người Thượng Thanh.
Thượng Thanh nói rằng: "Kể lại chút đi, là kẻ nào phát điên, hại nhiều trẻ con như vậy?"
Nữ quỷ thở dài, hé miệng, phun ra một ngụm máu đen, đầu lưỡi của cô bị người ta cắt bỏ rồi.

Không có lưỡi tất nhiên không có cách nào nói chuyện, nhưng ngay khi mọi người cho là phải trắng tay trở về thì tiểu quỷ được Thượng Thanh ôm vào trong lòng bỗng nhiên thốt ra: "Là chú viện trưởng."
Thượng Thanh phản ứng lại, vội nhìn bạn nhỏ, "Chú viện trưởng làm sao cơ?"
Tiểu quỷ có chút sốt sắng, lại lưu luyến không muốn rời xa cái ôm này, muốn cho người ôm bé vui vẻ một chút, nên cố gắng kể lại: "Chú viện trưởng cắt lưỡi cô, còn khoét hai mắt của con."
Bên cạnh chợt vang lên tiếng động lớn, Du Tử Minh tức giận đến nỗi đạp gãy một đoạn thân cây.

Ánh mắt Thượng Thanh băng lãnh, giọng điệu lại đặc biệt mềm nhẹ, "Ông ta đã làm những gì?"

Tiểu quỷ cẩn cẩn thận thận chôn trong lồng ngực Thượng Thanh, nói: "Còn cho con uống thuốc đau đau, sau khi uống xong con có thể nhìn thấy cô đấy, chỉ là người khác lại không nhìn thấy con."
Nhóm tiểu quỷ dưới đất nhìn cậu bé tràn đầy ước ao, cũng lộ ra vẻ mặt muốn ôm ôm, liên tục nhao nhao báo lên: "Con cũng bị chú viện trưởng cho uống thuốc đau đau."
"Chú viện trưởng sờ cổ con, không thoải mái, không thở được."
"Chú viện trưởng úp mặt con vào trong nước, không cho con đi ra..."
Còn có tiểu quỷ vội vội vàng vàng mà khóc lên, "Con, con, thuốc đau đau của con không phải chú viện trưởng cho...!Con cũng muốn được ẵm lên cao..."
Tống Bình Bình ở bên cạnh nghe cũng không nhịn nổi nữa, khóc nức lên.
Những đứa bé này bao đáng yêu như vậy, còn nói độc dược đòi mạng thành thuốc đau đau, lúc bị bóp cổ còn tưởng rằng đang được vuốt ve...!Tại sao lại có thể có kẻ táng tận thiên lương, ra tay nặng với bọn chúng như thế?
Thượng Thanh ngồi xuống, ôm hết bọn chúng vào lòng một lượt, "Đều ôm một cái, các con đều là những bảo bối rất ngoan rất nghe lời mà!" Nhóm tiểu quỷ ngừng vùng vẫy, bọn chúng cùng lặng im, cẩn thận cảm thụ cái ôm muộn màng mà ấm áp, bao dung, đáng tin cậy,...!lần đầu tiên trong đời.
Thượng Thanh ôm các bé tiểu quỷ lành lạnh lại gần, "Các con có biết người viện trưởng kia ở nơi nào không?"
Nhóm tiểu quỷ nhìn nhau, lắc đầu, lúc bọn nó chết còn quá nhỏ, sau khi chết thì không ra khỏi nơi này được, cũng chẳng biết được bao nhiêu chuyện.
Thượng Thanh nhíu mày, móc quẻ bàn ra.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt nổi gió lớn, một cái đuôi rắn màu đen xông vào, sau đó vang lên vài tiếng bịch bịch, mấy người cùng hai con chó bị quăng vào trong.

Hai con chó thoạt nhìn không có vấn đề gì, song mấy người kia thì trông như một cái bầu hồ lô máu, rơi xuống đất còn co giật mấy lần, chứng tỏ chúng còn sống.

Đuôi rắn thu hồi lại, chỉ trong nháy mắt, âm khí lần thứ hai cuồn cuộn bay vào đây, bóng đen nhào tới bên người Thượng Thanh, ẩn đi không thấy nữa.
Tào Mộc Tinh liều mạng lắc ống tay áo Lưu Phù, ý bảo: Sư thúc, sư thúc! Cái thứ kia biến mất rồi! Đó rốt cục là thứ gì vậy trời?!
Lưu Phù bất đắc dĩ, thầm nói con còn dám quản người ta à...
Thượng Thanh cũng cảm thấy người kia sau biến mất cũng chẳng thành thật chút nào, mà một tay ôm lấy sau đầu y, sau đó vùi y vào trong một cái lồng ngực hơi lành lạnh.

Phó Liễm Tri nhẹ nhàng vỗ vỗ bạn nhỏ nhà mình, thấp giọng động viên, "Ngoan, đừng khổ sở."
Thượng Thanh ngạc nhiên một chút, cúi đầu, trong miệng lại nói: "Anh dỗ trẻ con hay gì?"
Phó Liễm Tri không dám tiếp lời, lòng thầm nhủ nếu như em ấy dễ dụ như một đứa trẻ con thì tốt rồi.

Sau đó hắn tiến đến bên tai Thượng Thanh, nhắc nhở: "Những kẻ này hẳn phải biết tên viện trưởng kia đang ở đâu."
Thượng Thanh lúc này mới nhận ra, quay đầu nhìn mấu bầu máu kia, khóe miệng nhấc lên, nụ cười đạm nhạt, ánh mắt lại lạnh lẽo dọa người.

Một huyền thuật sư muốn bức cung là chuyện quá đơn giản, hắn không chỉ có thể làm cho người ta đau đến chết đi sống lại, còn có thể không để lại một chút thương tổn trên người kẻ đó nữa đấy.

Cho nên, lúc Thượng Thanh hỏi ra đáp án y muốn, mấy kẻ bị tóm lại kia đã đau đến tái mét mặt mày, ánh mắt nhìn Thượng Thanh như thể y so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.
Thượng Thanh chẳng để ý chút nào, quay người nói với đầu đinh: "Gọi điện cho Du Minh Trì đi, bảo anh ta mang đội tới bắt người."
Đầu đinh rất nhanh bấm số điện thoại của sếp, sau khi nói vài câu thì đưa điện thoại cho Thượng Thanh.


Thượng Thanh nhận nó, liền nghe Du Minh Trì thấp giọng hỏi: "Vụ án lớn?"
"Ừ," Thượng Thanh đếm lại số lượng, "Liên quan đến ít nhất ba mươi tám đứa trẻ bị sát hại."
Âm thanh Du Minh Trì cũng run rẩy, "Thượng Thanh à, móa nó chứ chú em có phải là có độc không..."
Thượng Thanh: "Hiện giờ tôi đi tìm sào huyệt của tên súc sinh kia, anh mau dẫn người tới bắt đi."
Du Minh Trì: "Cậu đừng có mà tự chủ trương nhá! Đợi tôi đi cùng thì chết à, cậu nào biết đối phương có vũ khí hay không chứ? Lỡ đâu gã là kẻ liều mạng thì sao?"
Thượng Thanh đáp: "Gã kia không biết đã bắt được bao nhiêu người rồi, tôi tới chậm một phút rất có thể sẽ thêm một người bị sát hại."
"Mịa nó!" Du Minh Trì cũng hiểu đạo lý này, hung hăng vuốt mặt một cái, "Ông đây lái trực thăng tới giúp cậu, chờ đó!"
Thượng Thanh cúp điện thoại, thu nữ quỷ và nhóm tiểu quỷ vào bùa dưỡng hồn, dẫn một đám người đến trước cửa bệnh viện hỏi thăm ra được từ miệng anh Quân.
Bệnh viện này nhìn từ bên ngoài vào thì không giống bệnh viện cho lắm, càng giống một cái biệt thự trên núi hơn, còn là loại biệt thự không quá sang trọng.

Cửa bệnh viện là loại cửa sắt lớn dày nặng, trên tường chăng lưới điện cao thế, ngoài cửa có người trông coi, quả thực nghiêm ngặt ngang với an ninh nhà tù.
Đây là lần đầu tiên Tào Mộc Tinh làm loại chuyện này, lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đi vào bằng cách nào?"
Thượng Thanh liếc gã ta một cái, đúng lúc gã tưởng sắp phân chia một cái sách lược tấn công nào đấy, thì thấy Thượng Thanh vung tay một phát, một đạo linh khí xông ra, trực tiếp làm nổ bay cửa sắt.

Mấy tên bảo vệ đứng ngoài cửa không kịp né liền bị hất bay ra ngoài.
Tào Mộc Tinh: "..."
Tào Mộc Tinh: "Đậu má! Xông vào thôi!"
Thượng Thanh nào quan tâm gã rau má đậu xanh gì, đã xông lên vọt vào trước từ lâu rồi.
Sau đó liền choáng váng.
Chỉ thấy lầu một bệnh viện trải dài một khoảng, bên trái là bị phân cách thành từng gian phòng nhỏ một, bên phải là từng phòng kính lớn chỉnh tề nối liền với nhau.

Trong mỗi gian phòng nhỏ bên trái đều có một phụ nữ có thai, các cô ưỡn cái bụng bầu bất đồng tháng lên, thần sắc tê dại ngồi trên cái giường nhỏ hẹp, chẳng có lấy một động tác dư thừa nào, trông quả thực không giống người sống.
Mà trong phòng kính bên phải thì lại sắp xếp từng cái lồng ấp giống hệt nhau, chỉ có số thứ tự là khác biệt.

Trong mỗi cái lồng ấp đều có một đứa bé, mấy bác sĩ mặc áo chùng trắng đang chăm sóc bọn nhỏ.

Đó là một loại chăm sóc không có chút tình yêu thương, còn lạnh lùng hơn so với nông dân trồng rau đang chăm sóc củ cải nhà mình.

Phản phất như dưới tay bọn họ không phải là một sinh mệnh, mà là một món đồ đang chờ người ta tới lựa mua.
Với cách trang hoàng không hề có tí tính người nào trong bệnh viện như thế, đoàn người xông tới đây không khỏi có cảm giác như bản thân đang đột nhập vào một cái xưởng sản xuất sinh sản nhân loại – – khiến người ta toàn thân phát lạnh.
f
Hết chương 46.

Bình Luận (0)
Comment