Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 10

Chương Cẩm Xán mắng xối xả: “Đừng tưởng ngươi thi đỗ cử nhân là có thể trèo cao vào nhà ta. Chương Thu Hà dù sao cũng là thứ nữ của phủ Thái phó, nhà ngươi là cái thứ gì, phụ thân ta sao có thể gả Chương Thu Hà cho ngươi chứ? Hơn nữa, trước kia ngươi còn dám dụ dỗ nàng, ngươi còn mặt mũi nào đến cầu hôn? Chương Thu Hà mới không coi trọng loại người như ngươi đâu, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền nữa, mau dẫn bà mối về đi, thật không biết xấu hổ!”

“Cẩm Xán, đừng ăn nói lung tung, về phòng mình đi.” Đại phu nhân vừa nói vừa dùng khăn tay lau mồ hôi, chậm rãi tiến lên cùng đám nha hoàn.

“Rõ ràng là vậy mà. Hắn thi đỗ cử nhân thì đã sao, trước kia chẳng phải vẫn là người hầu trong nhà ta hay sao? Cho dù Chương Thu Hà chỉ có mỗi cái mã ngoài thì hắn cũng không với tới được đâu!”

“Mau lui xuống cho ta, bộ dạng này là sao hả?” Đại phu nhân cau mày quát, Chương Cẩm Xán dậm chân bỏ đi.

Ta nấp trong góc, thấy Đại phu nhân mặt mày sa sầm nói gì đó, Liễu Triều Minh cúi đầu không nói một lời.

Ta chưa từng thấy hắn mặc quần áo chỉnh tề như vậy, bộ trường sam bằng lụa còn thêu rất nhiều lá trúc, chỉ là vạt áo hơi ngắn, nhìn không được vừa người lắm.

Hắn da trắng, người cao gầy, toát ra vẻ nho nhã thư sinh, dung mạo cũng không đến nỗi anh tuấn vô song, chỉ là thanh tú dễ nhìn.

Lúc này, đôi mắt hạnh tròn xoe của hắn long lanh nước, tay buông thõng bên hông vô thức sờ lên vạt áo, nhẹ nhàng kéo kéo, véo véo, véo vạt áo thành một cục rồi lại thả ra, véo rồi lại thả.

Đại phu nhân dẫn nha hoàn đi rồi, hắn đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn trời, không biết qua bao lâu, lâu đến mức ta tưởng chừng như thời gian đã ngừng lại, hắn mới dẫn bà mối quay người rời đi.

Ta trốn trong góc, không ra gặp hắn.

15



Qua giờ Ngọ trời đổ mưa nhỏ, ta che ô vội vã đến Như Ý Lâu, cùng các cô nương gảy đàn tỳ bà cho vui.

Tên tiểu nhị bên cạnh Tố Ly gọi ta ra ngoài.

Tố Ly ung dung uống trà, thấy ta đến, nàng ta đặt chén trà lên bàn, liếc nhìn ta rồi chế giễu: “Ngươi xem nơi này của ta là nơi nào hả, Chương nhị tiểu thư.”

Lòng ta chợt thót lại, thật sự không biết nên mở lời thế nào.

Thấy ta không nói gì, nàng ta mất hết kiên nhẫn, đập tờ giấy nợ lên bàn: “Tiền vi phạm hợp đồng một trăm lượng, Chương nhị tiểu thư trả số tiền này rồi chúng ta coi như thanh toán xong.”

Khóe miệng nàng ta mím chặt, cố nén giận, rõ ràng là cảm thấy ta lừa nàng ta.

“Tố Ly tỷ tỷ, ta vẫn muốn ở lại đây, đừng đuổi ta đi được không?”

“Ta nói này Chương nhị tiểu thư, ngươi xem nơi này của chúng ta là nơi nào, biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp không có cơm ăn phải dựa vào nghề này để kiếm sống, ngươi đến đây làm gì, trải nghiệm cuộc sống à? Ngươi làm ơn đi, đừng có gây rối nữa. Chương gia là loại gia đình nào, chúng ta sao có thể đắc tội nổi, nếu ngươi làm mất mặt Chương phủ ở đây thì ta cũng không làm ăn gì được nữa.”

“Tỷ tỷ, tỷ đã biết ta là nhị tiểu thư thì cũng biết ta không phải tiểu thư khuê các gì, ngày đó tỷ vừa nhìn đã đoán ra ta không phải tiểu thư nhà giàu sang quyền quý, tuyệt đối không phải tỷ nhìn nhầm. Nếu ta sống tốt ở phủ thì ta cũng đâu đến đây...”

Đêm qua mới biết mùi vị của giàu sang, sao hôm nay có thể tự tay cắt đứt con đường làm giàu chứ, lại còn phải bồi thường một trăm lượng nữa, ta chẳng phải lỗ c.h.ế.t sao?

“Hai tháng nay ta cũng nhìn ra rồi, ngươi chịu khó học hỏi, là một cô nương cầu tiến, nhưng thân phận của ngươi thật sự khiến người ta khó xử, ai ngờ gia đình hiển hách như vậy mà lại đối xử với thứ nữ như thế.”

Tố Ly thở dài: “Thôi được rồi, ngươi đi theo ta, ta đi hỏi chủ tử một chút.”



Tố Ly dẫn ta đến phòng khách sang trọng nhất trên tầng ba.

Vừa vào cửa là một chiếc giường lớn, màn giường màu trắng khẽ lay động, lờ mờ thấy có người nằm trên giường.

Lò hương đồng hình chim Chu Tước tỏa ra làn khói nhẹ, cả căn phòng thoang thoảng mùi lê ngọt ngào.

“Công tử, người đến rồi.”

Những ngón tay thon dài trắng nõn vén màn giường, một gương mặt yêu kiều tuyệt mỹ hiện ra từ sau lớp màn.

Đường nét sắc sảo, làn da trắng sứ, đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng hồng hào, hắn ta mới đúng là có tướng mạo hồ ly tinh, ta đứng trước mặt hắn ta quả thật là tự ti mặc cảm, kém sắc hơn hẳn.

Sức hút từ dung mạo của người này quá lớn, tim ta đập thình thịch, không dám phát ra tiếng động, cứ như thể thở thôi cũng là xúc phạm đến mỹ nhân vậy.

Hắn ta mặc áo đỏ, chân trần bước trên thảm, tay cầm một chiếc quạt xếp, ta toàn thân căng cứng, không dám thở mạnh, nhìn hắn ta càng đi càng gần, dùng quạt xếp nâng cằm ta lên.

Quan sát một lúc, hắn ta rút quạt xếp, cười với Tố Ly: “Tình có thể hiểu.”

“Đúng vậy công tử, người phải hiểu cho ta, ta vừa nhìn thấy dung mạo của nàng, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt liền đưa nàng về đây, nào còn quan tâm đến việc điều tra lai lịch. Chuyện này không thể trách ta được, tướng mạo này vừa nhìn đã biết có thể kiếm bộn tiền cho Như Ý Lâu chúng ta.”

“Thôi được rồi, chuyện này là do ngươi không điều tra kỹ, thôi bỏ qua tiền vi phạm hợp đồng đi.”
Bình Luận (0)
Comment