Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 3

Ánh đèn dầu vàng nhạt phủ lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn một tầng ánh sáng ấm áp, hắn như đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, nhẹ nhàng vuốt tóc ta, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Chờ ta thêm một chút nữa, đợi ta thi đậu tiến sĩ, ta sẽ cầu Thái phó gả nàng cho ta."

"Ai thèm gả cho ngươi." Ta hất tay chàng ra: "Đợi ngươi thi đậu tiến sĩ, ta mới miễn cưỡng xem xét ngươi. Nếu không, ta thà làm thiếp cho người giàu có, thà đi tu ở chùa, cũng không gả cho ngươi."

Ta nghe thấy Liễu Triều Minh cười, ánh nến nhảy nhót lay động nơi đuôi mắt hắn, như những cánh bướm đang bay lượn.

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm cài tóc hình hoa mai, cài lên tóc ta: "Khoa thi mùa xuân tháng ba năm sau, ta nhất định sẽ thi đậu."

Ta theo bản năng muốn rút cây trâm ra ném đi, rút ra rồi, nhưng lại không nỡ ném xuống đất.

Liễu quản gia nuôi hắn ăn học không dễ dàng, hắn cũng không biết đã tiết kiệm bao lâu mới mua được cây trâm này cho ta.

Nghĩ đến đây, tay ta đã đưa ra, cuối cùng vẫn quay mặt đi, ấn cây trâm xuống dưới gối.

Nhìn thấy hành động lúng túng của ta, Liễu Triều Minh lại cười, vui vẻ nhìn ta, quay mặt ta lại, nâng niu lau nước mắt cho ta.

Hắn nói với ta phải biết bảo vệ bản thân, đừng đối đầu với Chương Cẩm Xán, người chịu khổ chỉ có mình ta.

Hai hàng nước mắt chảy ra, ta vùi mặt vào gối khóc nức nở: "Ngươi nói xem tại sao phụ thân ta chưa bao giờ quan tâm đến ta, có phải ta c.h.ế.t rồi ông ấy cũng sẽ không thèm nhìn ta một cái. Người ngoài đều nói ta là thứ nữ, bị Chương Cẩm Xán ức h.i.ế.p là số phận của ta, nhưng tại sao? Tại sao Chương Cẩm Xán đánh ta thì được, còn ta thì không được đánh trả, tại sao, tại sao?"

"Thu Hà, đây là số phận, không có lý lẽ gì cả."

Liễu Triều Minh quỳ bên giường ta, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta: "Thu Hà, nàng hãy vì ta mà nhẫn nhịn một chút được không, ta không muốn lúc nào cũng nhìn thấy nàng đầy thương tích. Bây giờ đã là tháng tám rồi, hãy nhẫn nhịn thêm tám tháng nữa được không, tám tháng sau ta nhất định sẽ thi đậu, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây."



Đây là lời đường mật hay nhất mà ta từng nghe, ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên nói: "Vậy ngươi nhất định phải học hành chăm chỉ, ta sẽ vì ngươi mà ít gây chuyện, ngoan ngoãn chờ ngươi thi đậu, ngươi nhất định phải cố gắng."

Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại chuyện cũ, ta mới nhận ra, bản thân mình lúc đó thật nực cười.

Ta đã giao phó toàn bộ tương lai của mình cho một người nam nhân, thụ động chờ đợi được hắn ta cứu vớt.

Hành động này thật ngu xuẩn.

Ta nằm trên giường, thêu hoa gần một tháng trời. Trong thời gian đó, Tiểu Đức Tử đến vài lần, mang theo thuốc trị sẹo.

Ta lại nhớ đến khuôn mặt đáng ghét của Ân Cửu Thanh, nếu không phải hắn ta xen vào việc của người khác, ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Nghĩ nghĩ lại thấy mình thật vô lý, đúng là chó cắn Lã Động Tân.

Tiểu Đào dìu ta đi dạo trong vườn, sau khi thưởng thức hoa cúc xong, ta ngồi dưới mái hiên ngẩn ngơ, phía sau vang lên tiếng nói chuyện.

Là huynh trưởng Chương Chiếu Hành và biểu đệ của huynh ấy - Thế tử phủ Võ An hầu Lý Vinh Xuyên.

Chương Chiếu Hành liếc nhìn ta, vẻ mặt thờ ơ thu hồi ánh mắt, Lý Vinh Xuyên lại nhìn chằm chằm ta không rời, bỏ qua Chương Chiếu Hành đi thẳng đến bắt chuyện với ta. Cho đến khi Chương Chiếu Hành cau mày thúc giục, hắn ta mới lưu luyến đi theo Chương Chiếu Hành đến chào hỏi Đại nương tử.

Từ đó về sau, hắn ta như miếng cao da chó bám lấy ta ân cần chu đáo, đuổi cũng không đi.



Lý Vinh Xuyên là cháu trai của Đại nương tử, độc đinh của phủ Võ An hầu, kiêu ngạo ngỗ ngược, lại sinh ra béo tốt, mặt mũi đầy thịt.

Ta nhìn thấy hắn ta đã buồn nôn, vậy mà hắn ta còn chép mấy bài thơ dâm ô đến làm người ta phát ói, trả lại cho hắn ta, hắn ta lại kiên trì tiếp tục tặng.

Liễu Triều Minh bảo ta nhẫn nhịn, ta cũng biết không còn cách nào khác, Lý Vinh Xuyên là Thế tử, ta thật sự không dám đắc tội.

Nhưng hắn ta càng ngày càng quá đáng, có một hôm lại tặng ta một cuốn "Kim Lăng phòng trung thuật".

Ta tức đến mức đầu bốc khói, lúc Lý Vinh Xuyên lại đến quấy rầy ta, ta đã mắng chửi hắn ta trước mặt các nha hoàn trong phủ.

Không ngờ hắn ta lại cắn ngược lại, nói: "Nhị muội muội, nếu muội không dùng ánh mắt câu dẫn ta, sao ta lại cứ bám lấy muội chứ? Ta là Thế tử, loại nữ tử nào mà chưa từng gặp, muội nói vậy ra ngoài cũng chẳng ai tin đâu."

Ta tức đến run người, nắm chặt tay.

Rõ ràng là đang tức giận, nhưng nước mắt lại không tự chủ được cứ thế chảy xuống.

Chương Cẩm Xán, cái con khỉ gió ở đâu cũng thấy mặt, lại xuất hiện, khinh bỉ bĩu môi: "Chương Thu Hà, ngươi đừng có không biết điều, biết bao nhiêu người khóc lóc van xin muốn gả vào, đâu phải ai cũng có phúc phận được biểu ca để mắt tới."

Ta thật muốn lao đến tát cho Chương Cẩm Xán một trận, nhưng nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn chỉ biết nắm chặt tay, không nói một lời rời đi.

Lúc đối mặt với ánh trăng mà rơi lệ, Liễu Triều Minh sẽ đột nhiên xuất hiện, ngồi xổm trước mặt ta dỗ dành: "Đừng khóc đừng khóc, nước mắt là châu báu đấy", còn nhét cho ta một viên kẹo đường.

Lúc đó, ta ăn viên kẹo ngọt lịm, ngây thơ cho rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, ít nhất vẫn còn có tương lai để hy vọng.

Bình Luận (0)
Comment