Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 34

"Làm sao có thể quấy rầy nhã hứng của các ngươi..." Ân Cửu Dật mở miệng từ chối.

Ai ngờ nói được một nửa, Ân Cửu Thanh vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Hoàng huynh chẳng lẽ là sợ hai người chúng ta quấy rầy các ngươi?"

Cuối cùng, sáu người chúng ta đi trên con phố đông nghịt người.

Tâm trạng tốt khi ra ngoài xem đèn ngày Tết Thượng Nguyên bị phá hỏng hoàn toàn, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Trên đường lớn thoang thoảng mùi phấn thơm, dòng người cuồn cuộn, trên bầu trời cũng không ngừng vang lên tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.

Tới một con phố phồn hoa, hai bên đường toàn là những quầy hàng nhỏ thu hút người ta tiêu tiền, đoán câu đố đèn, bán trâm cài, vẽ kẹo đường, cái gì cũng có. Càng kỳ quặc hơn là, còn có bán mèo con, bán thỏ con.

Đường càng khó đi, gần như bị tắc nghẽn, giày của ta đột nhiên bị người ta giẫm rớt.

Nhặt xong giày, vừa quay đầu lại, Ân Cửu Dật cùng những người khác đã không thấy bóng dáng.

Đang lúc tìm kiếm, tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, kéo đi về phía trước.

Nhìn rõ người tới, cảm giác chán ghét trào dâng, ta hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Buông ra."

Ân Cửu Thanh không nói hai lời, kéo lấy tay áo ta, dẫn ta đến một góc có thể đứng vững: "Xin lỗi, nhận nhầm người."

Tuy rằng tối nay ta và Tề Mai đều mặc y phục màu lam, nhưng ta đẹp hơn Tề Mai nhiều.

Ngu ngốc, ngay cả thê tử của mình cũng có thể nhận nhầm.

Ta không muốn nói nhiều với hắn, cũng không muốn tùy tiện trút giận vì nhìn thấy hắn, ta không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn nữa.

Lúc xoay người rời đi, Ân Cửu Thanh lại một lần nữa kéo tay áo ta, giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến: "Năm mới rồi, ta ở chùa Tĩnh An thắp một ngọn đèn trường minh cho hài tử, nàng..."



"Ngài bớt giả nhân giả nghĩa ở đây." Ta quay đầu lại, hạ giọng nói một cách phẫn nộ: "Ngài có tư cách gì nhắc tới nó với ta, chẳng lẽ là lúc nửa đêm mộng hồi, ngài mơ thấy nó tới tìm ngài đòi mạng, ngài sợ rồi sao?"

Ta không thể làm gì hắn, ta cũng không muốn gặp lại hắn, nhưng điều này không có nghĩa là ta không hận hắn.

Đã qua lâu như vậy rồi, hiện tại còn nói gì với ta nữa?

"Đèn trường minh không có tác dụng gì với nó, nó bất quá chỉ là một bãi máu, không xứng với đèn trường minh, càng không xứng với việc lãng phí dầu thắp đèn."

Ân Cửu Thanh im lặng một lúc, giọng nói biến mất trong tiếng pháo hoa nổ vang trời: "Ngoại trừ nó, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa sao?"

Sự chú ý bị tiếng pháo hoa nổ vang trời thu hút, ta không nghe thấy lời Ân Cửu Thanh nói.

"Châu Châu." Ân Cửu Dật cầm một cây kẹo đường hình mèo con, đầy mồ hôi xuất hiện trong tầm mắt ta.

Phía sau hắn là đám đông ồn ào và pháo hoa muôn màu muôn vẻ, hắn đi về phía ta, trên mặt mây trôi nước chảy, nhưng tay lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dính vào lòng bàn tay ta.

"Sao lại chạy lung tung, lỡ như bị bán đi thì làm sao bây giờ, nàng không biết khuôn mặt này của nàng có bao nhiêu thu hút sao?"

Ta buông tay hắn ra, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, kiễng chân lên lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Ân Cửu Dật nhíu mày cúi đầu nhìn ta, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, đưa cây kẹo đường cho ta: "Đi thôi, các nàng đang ở trên cầu."

"Vậy Thái tử phi thì sao?"

"Cũng ở đó."

Đúng lúc này, ánh mắt Ân Cửu Dật liếc thấy Ân Cửu Thanh phía sau ta.

Hắn sững sờ, cứng đờ một lúc, mới nói với Ân Cửu Thanh: "Đệ muội đang ở cầu Liễm Diễm chờ ngươi, nàng ấy rất sốt ruột."

Trên đường trở về, Ân Cửu Dật không nói gì nhiều.



Về phủ, hắn vẫn là bộ dạng không vui, chỉ nói: "Bản vương mệt rồi, về trước đây."

Lục Ngữ Dung huých huých tay ta: "Tối nay chỉ trong chốc lát mua kẹo đường mà muội đã không thấy đâu, biểu ca rất sốt ruột, muội mau đuổi theo, nói vài lời ngon tiếng ngọt dỗ dành hắn đi."

Trong tay ta vẫn cầm cây kẹo đường hình mèo con không nỡ ăn, mặc dù vậy, vẫn cảm thấy không mở miệng được, ta nào biết dỗ dành người khác.

Do dự một lúc, ta quyết định về viện của mình trước.

Tiểu Đào thích nhất kẹo đường, ta cho phép nàn ăn trước một miếng.

Tiểu Đào vừa nhận lấy kẹo đường cắn một miếng, Ân Cửu Dật đã vào phòng ta, thuận tiện thu hết cảnh tượng này vào mắt.

Hắn nhìn cây kẹo đường trong tay Tiểu Đào với vẻ mặt phức tạp, lại dùng ánh mắt khó tả kia nhìn ta một cái, xoay người bỏ đi.

45

Ta nghĩ hắn có lẽ là hiểu lầm rồi, một tay bế Nguyên Bảo, một tay cầm kẹo đường đi tới viện của hắn.

Vội vàng đẩy cửa ra, hắn đang cởi áo khoác được một nửa, quay đầu thấy ta, vội vàng mặc áo khoác vào: "Làm gì vậy?"

Ta đặt Nguyên Bảo lên giường hắn, Nguyên Bảo thuận thế nằm xuống góc đông nam giường, duỗi chân ra nằm xuống.

"Tiểu Đào rất thích kẹo đường, hàng năm Tết Thượng Nguyên đều cho ta ăn một miếng của nàng, cho nên ta mới cho nàng ăn một miếng của ta."

"Trước kia ăn một cây kẹo đường cũng phải chia cho Tiểu Đào Tử?" Ân Cửu Dật nhíu mày.

Ta lắc đầu giải thích: "Ta không thích ăn ngọt, thỉnh thoảng mới ăn một lần, không cần thiết phải mua."

Hắn liếc nhìn cây kẹo đường trong tay ta, sắc mặt có chút khó coi: "Tiểu Đào Tử đều đã cắn rồi, nàng làm sao còn ăn tiếp được? Cho Tiểu Đào Tử ăn hết đi, ngày mai trở về ta lại mua cho nàng."
Bình Luận (0)
Comment