Chương 172:
Chương 172:Chương 172:
Chương 172:
Thẩm Dao Chu: "Được!"
Sở Cửu Ý:"...
Được rồi, không phải một nhà thì không vào một cửa, ta không nên trông chờ gì vào sự tỉnh táo của lục công tử.
Thẩm Dao Chu gửi một con hạc giấy cho Phiến Ngôn, muốn biết động tĩnh gân đây của Tiên Vân Môn.
Rất nhanh, hạc giấy của Phiến Ngôn đã quay lại, còn kèm theo một xấp sổ sách dày cộp.
Thẩm Dao Chu bình tĩnh ném sổ sách sang một bên, mở hạc giấy ra.
Phiến Ngôn nói với bọn họ, y tu khuyên Hoàng Văn Phong đến chính là đệ tử Tiên Vân Môn, hơn nữa Tiên Vân Môn đã gửi thư cho các môn phái và thế gia, nếu bọn họ đến Thẩm gia phẫu thuật, về sau đừng hòng mua được bất kỳ loại đan dược nào.
Còn các môn phái y tu khác, từ trước đến nay đều lấy Tiên Vân Môn làm đầu, ngay cả môn phái của Sở Cửu Ý cũng gửi thư cho ông ta, bảo ông ta khuyên nhủ Thẩm Dao Chu cho tử tế, đừng chống đối Tiên Vân Môn, vạn nhất thật sự chọc giận bọn họ, môn phái cũng chỉ có thể từ bỏ ông ta.
Sở Cửu Ý cứng đầu khuyên nhủ: "Hay là chúng ta đưa Hoàng Văn Phong về đi, đừng đối đầu trực diện với Tiên Vân Môn!"
Từ Chỉ Âm liếc ông ta một cái: "Ngươi sợ thì có thể về môn phái trốn, ta không muốn có một tên nhát gan làm đồng đội."
Sở Cửu Ý tức đến nỗi râu dê cũng run rẩy: "Là ta nhát gan sao?! Ngay cả Hoàng Văn Phong cũng nhận ra vấn đề, biết không nên nói là y tu khác giới thiệu hắn đến, Tiên Vân Môn không hề che giấu mục đích của mình, chẳng phải là có âm mưu sao?”
Thẩm Dao Chu nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Lần này chúng ta nhún nhường, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Lùi đến cuối cùng, nếu Tiên Vân Môn không cho phép chúng ta hành nghề ở Vân Trạch Châu thì thế nào?"
Sở Cửu Ý sửng sốt.
Nhưng ông ta suy nghĩ một chút, không thể không tuyệt vọng thừa nhận, Thẩm Dao Chu nói đúng.
Tiên Vân Môn từ trước đến nay đều bá đạo, nếu không thì nhiều năm như vậy Vân Trạch Châu cũng không đến nỗi chỉ có một mình bọn họ là môn phái y tu lớn mạnh.
Thẩm Dao Chu sắp xếp lại các ngọc giản trên bàn, bình tĩnh nói: "Y thuật là để cứu người, không phải để một số môn phái dùng làm quân cờ, chia người ra thành ba sáu chín hạng.
"Ta nghe nói, những năm gần đây không có nhiều phương thuốc mới xuất hiện, là các ngươi thật sự không bằng người xưa sao? Hay là các y tu đặt quá nhiều tâm sức vào những chuyện không liên quan, ngược lại bỏ bê năng lực chuyên môn?”
Từ Chỉ Âm và Sở Cửu Ý đều rơi vào trầm mặc.
Những lời này trước đây không phải không có người nói, nhưng đều bị Y Tu Minh Hội đè xuống, từ đó về sau, Y Tu Minh Hội quản thúc các môn phái y †u dưới trướng ngày càng nghiêm ngặt.
Bởi vì tất cả các phương thuốc đều nằm trong tay Y Tu Minh Hội, muốn có được phương thuốc mới thì phải gia nhập Y Tu Minh Hội. Các môn phái thuộc liên minh, mỗi năm đều phải hoàn thành nhiệm vụ do liên minh giao xuống, đạt được một giá trị cống hiến nhất định mới có thể ở lại, còn các môn phái muốn gia nhập liên minh thì đều nhăm nhe vào từng vị trí trống.
Các môn phái cấp thấp chỉ có vài phương thuốc cũ truyền lại từ tổ tiên, cho dù muốn tiến bộ cũng không có cơ hội.
Vậy thì những môn phái đã gia nhập Y Tu Minh Hội thì sao? Giống như Từ Chỉ Âm, vẫn phải vất vả học hỏi các phương thuốc mới.