Chương 274:
Chương 274:Chương 274:
Chương 274:
Thẩm Dao Chu tuy không có năng lực tấn công nhưng tu vi vẫn còn, thêm vào tia X, khiến nàng có thể nhìn thấy sự lưu chuyển linh lực trong cơ thể Hạng Diễm, đoán trước hành động của hắn nên có thể né tránh được.
Vì vậy nàng không quá hoảng loạn, ngược lại vừa né vừa quan sát tình hình đan điền và linh mạch trong cơ thể Hạng Diễm.
Lúc này, linh lực trong đan điên của Hạng Diễm đã sôi trào như dung nham, tốc độ lưu chuyển linh lực trong linh mạch cũng nhanh hơn trước, rất phù hợp với biểu hiện bên ngoài của hắn.
Nhưng tại sao hắn lại phát điên, có liên quan đến thứ vừa lóe sáng trong đan điền của hắn không?
Thứ đó rốt cuộc là cái gì?
Hạng Diễm phát hiện mãi không bắt được nàng, cũng có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu tuy né tránh kịp thời nhưng ngọn lửa rơi xuống đất lại nổ tung, những tia lửa nhỏ bắn thẳng về phía nàng, Thẩm Dao Chu theo bản năng giơ Thần Kinh Diễm lên chắn trước mặt.
Thần Kinh Diễm sợ đến mức ngọn lửa bùng lên, nhưng lại vừa vặn giúp Thẩm Dao Chu chặn được những tia lửa này, chỉ có điều ngọn lửa màu cam ban đầu xuất hiện mấy cái hố đen, trông vô cùng khó coi.
Thần Kinh Diễm không ngờ nha hoàn hầu lửa mà mình tin tưởng lại lấy nó ra đỡ đòn, từ một quả cam tròn vo biến thành một con nhím màu cam, nếu nó có thể nói chuyện, lúc này hẳn sẽ chỉ trích Thẩm Dao Chu bạc tình bạc nghĩa. Nhưng Thẩm Dao Chu không có thời gian để ý đến tâm trạng của nó.
Hạng Diễm dường như nhận ra cách này có tác dụng với Thẩm Dao Chu, bắt đầu ném lửa khắp nơi, suýt nữa biến lò hấp thành biển lửa.
Thẩm Dao Chu ý thức được nguy hiểm, hơn nữa tình hình của Hạng Diễm nàng đã biết, không cần thiết phải ở đây chơi trò mèo vờn chuột với hắn nữa.
Vì vậy nàng lặng lẽ lấy từ túi trữ vật ra mũi kim gây mê cuối cùng.
Nhân lúc Hạng Diễm không chú ý, nàng ném Thần Kinh Diễm về phía hắn, sau đó vòng qua hắn, trực tiếp đâm mũi kim gây mê vào cổ hắn.
Thời gian phát huy tác dụng của mũi kim gây mê rất nhanh.
Gần như vừa đâm vào cổ Hạng Diễm, hắn đã ngã xuống.
Nhưng Thẩm Dao Chu để chắc ăn, vẫn đợi một lúc mới rút ống tiêm ra khỏi cổ Hạng Diễm, lại nhặt Thần Kinh Diễm bẩn thỉu lên, bình tĩnh đi ra khỏi bãi tu luyện.
Lúc này Thần Kinh Diễm đã nhỏ hơn trước một vòng, trên người toàn là những hố đen đen.
Nó không ngờ Thẩm Dao Chu lại đối xử với nó như vậy, bùng lên một vòng lửa muốn tìm nàng tính sổ, Thẩm Dao Chu bình tĩnh lấy ra một bình nước từ túi trữ vật: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ dội nước vào ngươi."
Thần Kinh Diễm: "..."
Thực ra linh hỏa như nó không sợ loại nước sạch bình thường này, nhưng đằng này nó bị thương, hơn nữa nước vốn khắc hỏa, bị dội vào người cũng rất khó chịu.
Quan trọng hơn là nữ nhân đối diện này quá xấu xa, tu vi cũng cao, nó đánh không lại, vì vậy chỉ có thể uất ức thu hỏa diễm lại. Lúc này, Lan Song cô cô biết tin đã chạy tới, phát hiện Thẩm Dao Chu vẫn còn sống, hơn nữa quần áo sạch sẽ chỉnh tê, kinh ngạc đến mức suýt nữa làm vỡ khuôn mặt băng giá của mình.
"Sao ngươi có thể..."
Thẩm Dao Chu chớp chớp mắt, giơ Thần Kinh Diễm lên: "Đầu nhờ nó bảo vệ tai"
Lan Song cô cô: '...'
Bà ta không thể tin nhìn Thần Kinh Diễm toàn thân đen thui, dáng vẻ thảm hại. Linh hỏa nhát gan nhất, trong tình huống này không trốn đi đã là tốt lắm rồi, sao có thể bảo vệ một nha hoàn hầu lửa?