Chương 297:
Chương 297:Chương 297:
Chương 297:
Điều mà Ninh Tuyết Miên sợ nhất đã trở thành sự thật, nước mắt lập tức rơi xuống.
Thẩm Dao Chu và Văn Nhân Nghiên đều không nói gì, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Ninh Tuyết Miên.
Một lúc lâu sau nàng ta mới lau nước mắt, giọng khàn khàn: "Ngươi có thể nói cho ta biết, ca ca của ta là làm sao, làm sao..."
Thẩm Dao Chu liền kể lại toàn bộ sự việc cho nàng ta.
Từ việc mình bị Hứa Tinh Dạ bắt đi, phát hiện hắn ta dùng Linh Xu khống chế tu sĩ, cho đến khi nàng giải trừ sự khống chế của Linh Xu cho Ninh Tĩnh Thu, Ninh Tĩnh Thu lại cương liệt lựa chọn cùng Hứa Tinh Dạ đồng quy vu tận.
Ninh Tuyết Miên vẫn không nói gì, nghiến chặt răng, cũng không khóc, nghe đến cuối nàng ta mới giọng không vững nói: "Đúng là huynh ấy rồi, ca ca vẫn luôn ngang ngược như vậy..."
Chỉ là nói như vậy, trong giọng nói của nàng ta không có oán khí, chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Sự không cam lòng trong mắt nàng ta biến mất, nhỏ giọng nói với Thẩm Dao Chu: "Cảm ơn ngươi, nếu có thể, ngươi có thể nói cho ta biết huynh ấy được chôn ở đâu không, ta muốn đến thăm huynh ấy."
Thẩm Dao Chu lập tức nói: "Không vấn đề."
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Chuyện lúc trước, ta rốt cuộc vẫn nợ hắn một phần ân tình, nếu ngươi có chuyện gì cần ta giúp đỡ, đều có thể nói." Được Thẩm Dao Chu hứa hẹn, Ninh Tuyết Miên vốn nên rất vui mừng, nhưng tin dữ về ca ca lại khiến tâm trạng nàng ta trở nên phức tạp.
Đúng lúc này, Tiền Hổ mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Sao ta lại ngất vậy!"
Thẩm Dao Chu giật mình, nàng dùng kim gây mê do hệ thống sản xuất, ngay cả Hạng Diễm cũng ngủ thẳng một đêm, sao Tiền Hổ lại tỉnh nhanh thế được.
Tiên Hổ choáng váng đứng dậy, nói với Ninh Tuyết Miên: "Trước khi ta ngất, hình như nhớ ngươi nói trúng kế, trúng kế gì..."
Hắn nói xong liền quay đầu nhìn thấy Thẩm Dao Chu và Văn Nhân Nghiên, lập tức sợ đến dựng cả tóc gáy, nhanh chóng trốn ra sau Ninh Tuyết Miên: "Bị lộ rồi! Chúng ta mau chạy thôi!"
Ninh Tuyết Miên: "..."
Nàng ta đầy bụng tâm sự đều bị tên ngốc này làm cho tan biến hết.
Sau khi Ninh Tuyết Miên giải thích, Tiền Hổ mới hiểu ra: "Thì ra là nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người nhà đánh nhau với người nhà!"
Đúng là như vậy, nhưng sao từ miệng Tiên Hổ nói ra lại thấy không đúng lắm nhỉ?
Tiền Hổ cười tươi như hoa: "Đã là người nhà, ta cũng không cần khách sáo nữal"
Hắn nói xong liền tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, không chỉ mặt, tóc hắn cũng trắng, chỉ có đôi mắt là đen nhánh trông giống như một bức tranh đen trắng kỳ quái.
Tiền Hổ cũng biết dung mạo của mình có chút đáng sợ, ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Ta có phải rất xấu không, làm các ngươi sợ rồi."
Văn Nhân Nghiên nói: "Không phải, đẹp xấu đều là da thịt, không cần quá để ý, cho dù bên ngoài là vàng ngọc cũng có thể bên trong chỉ là rơm rạ..."
Thẩm Dao Chu huých khuỷu tay hắn một cái mới nói: "Đừng nghe hắn nói bừa, ngươi không hề xấu, là đẹp rất có đặc điểm!"
Tiền Hổ trợn tròn mắt, gương mặt ngây ngô vô cùng, vui vẻ kéo tay áo Ninh Tuyết Miên: "Nàng ấy nói ta đẹp! He he!"
Ninh Tuyết Miên không đành lòng nhìn nữa, che mặt lại.
Có Tiền Hổ, bầu không khí lập tức không còn căng thẳng như trước, dần trở nên thoải mái hơn.
Thẩm Dao Chu mới hỏi ra câu hỏi mà nàng muốn hỏi: "Các ngươi muốn rời đi hẳn là cũng có cách, tại sao vẫn luôn ở lại Thiên Hải Phái?"