Chương 43:
Chương 43:Chương 43:
Chương 43:
Phạm Liệt nhanh chóng nhận ra mình đã hiểu lầm, chỉ có thể cố gắng cứu vãn thể diện: "Ta chỉ là... nhất thời không nhận ra thôi."
Thẩm Dao Chu không vạch trần hắn, hỏi: "Ngươi đã biết những lưu ý trong phẫu thuật chưa?"
Phạm Liệt: "Hả?"
Thân Khương sốt ruột: "Phạm công tử, sau khi ngươi vào phòng phẫu thuật, ta đã nói rồi mà, ta còn hỏi ngươi có hiểu không, ngươi còn gật đầu nữa.”
Phạm Liệt: "... Ta, ta hình như mất tập trung."
Thẩm Dao Chu thở dài trong lòng, dứt khoát tự mình nói lại một lần nữa cho hắn.
Phạm Liệt lần này không dám mất tập trung nữa.
Phẫu thuật loại bỏ đan độc Thẩm Dao Chu đã làm rất thành thạo, thêm vào đó đan độc trên người Phạm Liệt không nhiều nên nàng ước tính thời gian phẫu thuật là một canh giờ.
Thân Khương lật đồng hồ cát, phẫu thuật bắt đầu.
Phạm Liệt phong bế cảm giác đau ở cánh tay phải, lại gỡ bỏ linh lực hộ thể, sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Dao Chu lấy ra một lưỡi dao mỏng và hẹp, rạch xuống cánh tay hắn.
Phạm Liệt: "II"
"Xoẹt" một cái rút tay vê.
Thẩm Dao Chu dừng động tác trong tay, nghi hoặc nhìn Phạm Liệt: "Ngươi làm gì vậy?”
Khẩu trang và mũ che kín ngũ quan của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo nhưng không có chút cảm xúc.
Phạm Liệt không khỏi rùng mình, lắp bắp nói: "Sao ngươi lại cứ thế rạch da thịt của ta?U"
"Không rạch thế này thì rạch thế nào?" Thẩm Dao Chu khó hiểu: "Còn phải để ta hát một bài cho nó nghe sao?"
Phạm Liệt: "Ngươi, ngươi là một cô nương mà không sợ sao? Tay ngươi không run một chút nào!"
Thẩm Dao Chu: "..."
Câu nói này có quá nhiều điểm để chê, đến nỗi nàng không biết nên phản bác từ đâu.
Nàng cố gắng giảng đạo lý với Phạm Liệt: "Có gì mà phải sợ, tu tiên giới không phải đều đánh giết như vậy sao? Ngươi hẳn là rất quen rồi chứ?"
Trên khuôn mặt màu đồng của Phạm Liệt hiện lên vẻ tủi thân: "Cái này... cái này không giống nhau."
Đánh nhau với người khác với việc trơ mắt nhìn mình bị cắt ra như cá trên thớt, sao có thể là cùng một cảm giác được!!
Thẩm Dao Chu: "..."
Không ngờ rằng ca phẫu thuật đầu tiên của nàng ở tu tiên giới lại gặp trục trặc ở một gã đàn ông to xác.
Nàng quay đầu, ra hiệu cho Thân Khương.
Thân Khương lập tức hiểu ý rời đi. Phạm Liệt lúc này đang trong trạng thái tinh thần vô cùng căng thẳng, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến hắn cảnh giác, lập tức hỏi: "Nàng ta đi đâu vậy?”
Thẩm Dao Chu không đổi sắc mặt, nói dối: "Ta thấy ngươi quá căng thẳng nên để Thân Khương đi rót cho ngươi một tách trà."
Một lát sau, Thân Khương quả nhiên bưng một cốc nước đi vào.
Phạm Liệt không hề phòng bị uống cạn, không lâu sau cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn kinh hoàng nhìn Thẩm Dao Chu nhưng chỉ thấy đôi mắt vô cảm đó, lạnh lùng như một sát thần.
Nàng khẽ nói: "Đại lang, uống thuốc rồi."
Thấy Phạm Liệt cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm: "Đáng lẽ nên làm như vậy từ sớm."
Không có sự quấy rầy của Phạm Liệt, ca phẫu thuật này diễn ra rất thuận lợi, sau khi làm xong thì để cho tiểu tư khiêng hắn về phòng bệnh.
Cố Ung trên đường vừa vặn gặp bọn họ, giật mình: "Đây... đây là làm sao vậy?"
Thân Khương bên cạnh trả lời một cách uyển chuyển: "Phạm công tử quá sợ hãi đã ảnh hưởng đến ca phẫu thuật, cho nên tiểu thư đã cho hắn uống một chút thuốc mê... khụ, thuốc gây mê, ngủ một giấc là không sao nữa."