Chương 512:
Chương 512:Chương 512:
Chương 512:
Trước khi xuyên không, nàng bận rộn với việc học và công việc, căn bản không có thời gian để bồi dưỡng sở thích này, sau khi xuyên không lại càng bận rộn hơn, giờ nhìn thấy bàn cờ chỉ có thể bó tay.
Thịnh Hoài Khanh: "Không sao, đây là cờ tâm, người tùy ý đánh là được. Mời."
Thẩm Dao Chu vô cùng bất lực, chỉ có thể nói tu sĩ ở Sùng Văn Châu quả thực không giống người khác, ngay cả trong thân phủ cũng độc đáo như vậy.
Nhưng bây giờ nàng cũng không có cách nào khác, đành phải theo lời tùy tiện đặt một quân cờ lên bàn cờ.
Theo quân cờ đầu tiên rơi xuống bàn cờ, cảnh vật xung quanh nàng đột nhiên thay đổi, nàng lại quay trở về bệnh viện dã chiến, từng dãy lều trại chỉnh tê dựng dưới làn khói súng.
Các bác sĩ và y tá khiêng cáng chạy vội qua người nàng, đủ loại ngôn ngữ hòa vào không khí, tiếng kêu thảm thiết và tiếng súng nổ vang lên liên hồi, đây là môi trường mà nàng từng quen thuộc nhất.
Nàng nhìn trợ lý của mình là Louisa, rõ ràng khi mới đến đây vẫn là một cô nương thường xuyên khóc nhè, bây giờ cũng đã có dáng vẻ nhanh nhẹn rồi.
Bác sĩ người Anh Elton luôn chỉ tay năm ngón với nàng cũng không còn vẻ kiêu ngạo khi mới đến nữa, trở nên điềm đạm hơn trước.
Còn có y tá da đen thích uống rượu và chửi tục Bessie, nhìn có vẻ hùng hổ thế thôi nhưng thực ra lại là người cẩn thận nhất.
Điều này thật sự quá chân thực, giống như nàng chưa từng rời đi, vẫn đang cùng họ sát cánh chiến đấu. Đúng rồi, còn Nghiêm Tri.
Hai người bọn họ đến cùng một đợt, mặc dù đều là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình nhưng khi mới đến vẫn bị sự khốc liệt của chiến trường làm cho sợ hãi, cùng nhau nôn mửa cũng cùng nhau khóc, đều nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của đối phương, bọn họ không thể trở thành người yêu nhưng lại là những người bạn tri kỷ tốt nhất.
Nàng đang nghĩ thì thấy Nghiêm Tri vén lêu bên cạnh đi ra, vẻ mặt nghiêm túc tiến hành hồi sức tim phổi cho bệnh nhân, lại lớn tiếng quát bảo tiêm epinephrine.
Thẩm Dao Chu không thể tin nổi nhìn hắn, run rẩy đưa tay muốn chạm vào hắn, lại phát hiện tay mình xuyên qua cơ thể đối phương.
Lúc này nàng mới phản ứng lại, Nghiêm Tri đã sớm chết rồi, hắn đã qua đời trong quá trình cấp cứu bệnh nhân vì quá mệt mỏi, còn nàng cũng bị đạn lạc bắn chết trên chiến trường.
Mọi thứ trước mắt đều là giả.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, nàng lại trở về trước bàn cờ.
Thẩm Dao Chu ngây người nhìn đôi tay của mình.
Thịnh Hoài Khanh đối diện nhẹ giọng hỏi: "Thẩm y tu nhìn thấy gì? Sao lại khóc?"
Thẩm Dao Chu hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt trên mặt, bình ổn cảm xúc mới hỏi: "Ngươi đã làm gì? Tại sao ta lại nhìn thấy những thứ này?”
Thịnh Hoài Khanh mỉm cười hạ một quân cờ: "Ta đã nói, đây là cờ tâm, Thẩm y tu nhìn thấy là những thứ trong lòng người, đến lượt người."
Thẩm Dao Chu nhẹ nhàng thở ra, lại cảm một quân cờ, mạnh mẽ đặt xuống.
Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi...
Đúng như Thịnh Hoài Khanh nói, mỗi lần quân cờ rơi xuống, nàng đều nhìn thấy người hoặc việc nàng muốn nhìn thấy, bù đắp tất cả những tiếc nuối, cho dù biết rõ là giả, Thẩm Dao Chu cũng có mấy lần không muốn trở về.
Không biết từ lúc nào, quân cờ trên bàn cờ sắp xếp gần đầy, Thẩm Dao Chu cầm quân cờ cuối cùng, theo trực giác đặt xuống.
Lần này, nàng không trở về quá khứ, trước mắt nàng xuất hiện một chiếc thang trời màu vàng.