Ta Dựa Vào Dao Giải Phẫu Tung Hoành Tu Tiên Giới! (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52:

Chương 52: Chương 52:Chương 52:

Chương 52:

Cố Ung xách đồ ăn vặt vào vừa vặn nhìn thấy cảnh này, lập tức dùng trọng kiếm đánh bay Thường Diệp: "Ngươi muốn làm gì!"

Thường Diệp không kịp né tránh, phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.

Từ Chỉ Âm vội vàng chạy đến bên Thường Diệp, chiếc vòng bạc trên cổ tay biến thành một sợi tơ bạc dài, treo trên cổ tay Thường Diệp, ngay sau đó, sắc mặt nàng ta thay đổi: "Cánh tay hắn không còn linh lực!"

Nàng tức giận nhìn Cố Ung: "Ngươi thật độc ác, không nói một lời đã cắt đứt linh mạch của người khác!"

Những tu sĩ khác như cùng chung kẻ thù, lân lượt rút vũ khí của mình ra chĩa vào Cố Ung.

Cố Ung rất vô tội: "Ta thực sự không dùng nhiều sức..."

"Ngươi lừa ai vậy!"

"Từ tiên tử đã nói là ngươi cắt đứt linh mạch của Thường Diệp rồi!"

Cố Ung trăm miệng cũng không thể cãi lại, lúc này sau lưng hắn truyền đến một giọng nói: "Hắn không nói dối."

Thẩm Dao Chu gỡ bỏ linh lực trên mắt, nhàn nhạt nói: "Linh mạch của người này không đứt, chỉ là bị đan độc chặn lại."

"Đan độc gì cơ?!" Từ Chỉ Âm ngây người hỏi lại.

Câu hỏi như vậy, Thẩm Dao Chu đã bị hỏi vô số lần, trả lời nhanh như phản xạ có điều kiện: "Đan độc chính là chất độc trong đan dược..."

"Ngươi nói bậy!" Từ Chỉ Âm kích động phản bác: "Đan dược là để cứu người! Sao có thể có độc được?!" Những tu sĩ khác cũng lên tiếng giúp nàng ta.

"Đúng đó, ngươi nghe được lời đồn nhảm từ đâu, thật là vô căn cứ!"

"Ta biết rồi, các ngươi là một giuộc, ngươi cố tình nói những lời này để giúp hắn thoát tội đúng không!"

Phạm Liệt bị vây giữa một đám người phẫn nộ, tình thế rất xấu hổ.

Nếu là Phạm Liệt trước đây, có lẽ hắn cũng sẽ giống như bọn họ cho rằng Thẩm Dao Chu đang nói bậy, nhưng hắn đã đích thân trải nghiệm, không thể không tin.

Bây giờ nhìn những người này giống như hắn trước đây, còn cảm thấy mất mặt thay bọn họ.

Thẩm Dao Chu cũng không tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích: "Sự thật là vậy, không phải các ngươi nói không có là không có."

"Sự thật gì chứ!" Từ Chỉ Âm tức giận nhìn nàng: "Ta chính là y tu, trong đan dược có độc hay không lẽ nào ta lại không biết?"

Thẩm Dao Chu có chút kinh ngạc, không ngờ cô nương trước mặt này lại là y tu.

Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy y tu thực thụ.

Nàng vô thức điều động linh lực quét một lượt cơ thể Từ Chỉ Âm, nhưng lại phát hiện trên người nàng ta cũng có đan độc, tuy không nhiều nhưng vẫn có.

Thẩm Dao Chu vốn tưởng rằng các y tu đều biết có đan độc, giống như những kẻ buôn bán sữa bột độc hại thời hiện đại.

Nhưng Từ Chỉ Âm lại không hề có cảm giác chột dạ, hơn nữa đan độc trên người nàng ta cũng chứng tỏ nàng ta cũng bị lừa. Từ Chỉ Âm hiểu lầm sự im lặng của Thẩm Dao Chu là do nàng lùi bước, liên nói: "Xem như ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cần ngươi nói ra là ai nói những lời này với ngươi, ta sẽ không so đo với ngươi."

Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Không có ai nói với ta, chính ta nói."

Từ Chỉ Âm: "Ngươi...

Thẩm Dao Chu: "Ta dám nói như vậy là vì ta có bằng chứng, còn ngươi, ngươi chứng minh thế nào là trong đan dược không có đan độc?"

Từ Chỉ Âm sửng sốt.

Đối với nàng ta, đây là điêu hiển nhiên, giống như bị thương sẽ đau, là một định lý, làm sao có thể chứng minh được?

Nàng ta tranh cãi: "Từ xưa đến nay tu sĩ bị thương, tu luyện đều dùng đan dược, nhưng chưa từng nghe ai nói đan dược có độc! Nếu như ngươi nói là đúng, lẽ nào trước đây không có ai phát hiện ra sao?”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment