Chương 550:
Chương 550:Chương 550:
Chương 550:
Tô Thanh Uẩn sắp đi đến Lăng Hàn Băng Nguyên.
Thẩm Dao Chu tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đến rồi đến rồi! Cuối cùng nàng cũng có thể trở về rồi!
Lần này Tô Thanh Uẩn đi đến Lăng Hàn Băng Nguyên là vì người của Thiên Vấn Các tìm thấy một động phủ bí ẩn ở đó.
Thẩm Dao Chu vừa nghe liền biết đây chính là động phủ khiến nàng xuyên không, vì vậy trăm phương ngàn kế cầu xin, thế nhưng lần này Tô Thanh Uẩn lại kiên quyết từ chối.
Mẫu thân không cho phép, Thẩm Dao Chu chỉ có thể tìm cách lẻn đi.
Nhưng ngay vào ngày lên đường, Thẩm Dao Chu nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến trong linh thuyền, nhất thời nghẹn lời.
Từ Chỉ Âm vẫn còn ôm mấy cái ngọc giản trong tay, rất rõ ràng là bị Lận Thanh Dương lôi đến, vô cùng bất đắc dĩ: "Dao Chu chắc chắn là có chuyện quan trọng, ngươi đừng làm phiên nàng."
Lận Thanh Dương hừ lạnh: "Nàng ấy có chuyện quan trọng thì sao lại không dùng linh khí phi hành của sư môn, lại dùng linh thuyền mà ta tặng chứ, nếu không phải ngươi dùng, ta còn không biết ngươi muốn lén chạy ra ngoài chơi nữal"
Không sai, chiếc linh thuyền này chính là lần đầu tiên bọn họ đi đến Vân Trạch Châu dùng, sau khi trở về, Lận Thanh Dương đã tặng nó cho Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu lo lắng dùng linh khí phi hành do Tàng Tượng Môn hoặc Tô Thanh Uẩn đưa sẽ bị phát hiện, mới từ dưới cùng túi trữ vật lôi chiếc linh thuyên này ra, không ngờ lại dẫn dụ Lận Thanh Dương đến.
Thẩm Dao Chu vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng khuyên Lận Thanh Dương: "Đừng náo loạn nữa, ta không phải đi chơi."
Từ Chỉ Âm lập tức nói: "Ngươi xem, Dao Chu đã nói..."
Lận Thanh Dương tức giận: "Rốt cuộc ngươi đứng về phía nào! Ngươi còn tiếp tục bênh vực nàng như vậy, lần sau ta sẽ không trộm ngọc giản cho ngươi xem nữal!"
Từ Chỉ Âm cất ngọc giản đi, nhướng mày: "Ngươi nói cái gì?"
Lận Thanh Dương lập tức hụt hơi: "Không có gì không có gì, ngươi xem, ngươi xem...
Thẩm Dao Chu: "..."
Lận Thanh Dương bị nàng xem trò cười, không đủ khí thế nhưng vẫn la lên: "Thẩm Dao Chu, ngươi không thể như vậy, có chuyện gì vui ta đều mang ngươi theo cùng, ngươi mà dám bỏ rơi ta, ta sẽ mách mẫu thân ngươi!"
Thẩm Dao Chu bất đắc dĩ, đành mang theo cả hai người kia đi cùng.
Cả ba lặng lẽ bám đuôi Tô Thanh Uẩn, Lận Thanh Dương rất hào hứng với việc này, Từ Chỉ Âm thì mải mê nghiên cứu ngọc giản, chỉ có Thẩm Dao Chu là người dẫn đường lại càng thêm thản nhiên.
Lận Thanh Dương phàn nàn: "Ngươi không sợ bị dì Tô phát hiện sao?”
Thẩm Dao Chu không đáp, dựa theo cảm giác quen thuộc khi đến gần động phủ, nàng biết chắc chắn còn có tu sĩ khác ở đây chứ không chỉ có ba người bọn họ, sớm muộn cũng bị Tô Thanh Uẩn phát hiện, chi bằng thuận theo tự nhiên. Quả nhiên, vừa tiến vào địa phận Sùng Văn Châu, bọn họ đã bị Tô Thanh Uẩn chặn lại.
Tô Thanh Uẩn tuy bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn cho bọn họ ở lại.
Chỉ là nàng ta tách ba người ra, giữ Thẩm Dao Chu ở lại bên cạnh, tỉ mỉ chỉ dạy.
Thẩm Dao Chu từ khi đến thế giới này, vì biết rõ cốt truyện nên luôn ung dung tự tại, không sợ bị bại lộ thân phận, chỉ khi đối mặt với Tô Thanh Uẩn, trong lòng nàng mới dâng lên chút bất an.
Không chỉ vì Tô Thanh Uẩn ở hai thế giới khác biệt quá lớn, mà còn vì nàng ta chính là mẫu thân ruột của "Thẩm Dao Chu", nếu đây thực sự là thế giới song song của nàng, vậy Tô Thanh Uẩn cũng là mẫu thân của nàng, điều này khiến nàng không khỏi bối rối.