Chương 597:
Chương 597:Chương 597:
Chương 597:
"Vậy thì ta xin đa tạ tiền bối."
Giang Phỉ Tĩnh lại xác nhận với Ngọc Hủy một số chỉ tiết liên quan đến việc giải trừ phong ấn, sau đó mới rời đi.
Trước khi rời đi, bà ta nhìn Hàn Thủy Cư, ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng.
Bà ta đương nhiên biết, một khi giải trừ phong ấn cho Ngọc Hủy, toàn bộ tu tiên giới sẽ chìm trong biển lửa, Tàng Tượng Môn sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, nhưng, vậy thì đã sao?
Bao năm qua, bà ta vì tu tiên giới này cũng coi như tận tâm tận lực, đối với Tàng Tượng Môn càng là dốc cạn tâm can, thế nhưng kết cục nhận lại được là gì?
Năm ấy vì trấn áp yêu ma hoành hành ở Thiên Cực Hải, Giang Phỉ Tĩnh bị trọng thương, tổn hại căn cơ, bệnh tình dây dưa, căn bản không thể chữa khỏi, vì vậy mới đặt hết kỳ vọng vào Ngu Vẫn Nguyệt.
Nào ngờ đâu, chỉ một chuyến đi Trường Yển Châu, đứa con gái bà ta hết mực yêu thương lại phải chịu kết cục hồn phi phách tán.
Tu sĩ vốn khó khăn lắm mới mang thai được, Giang Phỉ Tĩnh chỉ có một nữ nhi bảo bối là Ngu Vãn Nguyệt, bản thân bà ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, con gái cũng bỏ bà ta mà đi, bà ta làm sao còn chút hy vọng nào để sống tiếp?
Cho dù có sống tiếp thì đã sao, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tàng Tượng Môn rơi vào tay con sói tham lam Lục Hoa Quân kia, kẻ đã hại chết nữ nhi của bà ta hay sao? Chi bằng hủy diệt tất cải Đợi bà ta đi khuất, sau tường viện, Lục Hoa Quân nắm chặt một pháp khí hình chuông gỗ trong tay, hốt hoảng rời đi.
Hắn vẫn luôn muốn biết Giang Phỉ Tĩnh thu nhận nhiều tu sĩ như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, hay tin bà ta muốn gặp Ngọc Hủy liền đoán chuyện này có thể có liên quan đến Ngọc Hủy, vì vậy sau khi rời đi, hắn lại lén quay lại, dùng pháp khí gia truyên che giấu thân hình và khí tức, nghe lén bọn họ nói chuyện.
Hắn không ngờ Giang Phỉ Tĩnh lại điên cuồng đến vậy, thế mà muốn thả đại yêu ma Ngọc Hủy ra, đây rõ ràng là muốn hủy diệt Tàng Tượng Môn!
Hắn ở Tàng Tượng Môn nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhịn nữ nhân điên rồ Giang Phỉ Tĩnh này nhiều năm như vậy, nào phải vì một môn phái vô dụng thế này!
Hắn thầm tính toán trong lòng, cũng rời khỏi Hàn Thủy Cư.
Thẩm Dao Chu biết Lận Thanh Dương là kẻ ham chơi, phần lớn thời gian đều không ở trong môn phái, chỉ cần hỏi Phiến Ngôn là biết gần đây hắn ta đang rong chơi nơi đâu.
Phiến Ngôn rất có đạo đức nghề nghiệp của một kẻ chuyên săn tin, mặc dù ở Tàng Tượng Môn làm nội ứng nhưng cũng không quên thả vài con rối đi khắp nơi thu thập tin tức, hành tung của Lận Thanh Dương, hắn ta nắm rõ trong lòng bàn tay.
Phiến Ngôn ưỡn ngực, đắc ý nói: 'Gần đây hắn thường xuyên lui tới một nơi gọi là Phong Nguyệt Lầu."
Thẩm Dao Chu nghe thấy cái tên này, trong lòng liền dâng lên dự cảm chẳng lành: "Nơi này..."
Phiến Ngôn: "Là thanh lâu đóI" Thẩm Dao Chu: "..."
Thật là một tên khốn nạn!
Lận Thanh Dương đúng là lêu lổng! Thế mà dám đến thanh lâu chơi bời! Kiếp trước hắn còn dám mặt dày mày dạn theo đuổi Từ Chỉ Âm? Thật không ngờ nàng lại từng cho rằng hắn là người tốt!
Phiến Ngôn thấy Thẩm Dao Chu phẫn nộ, tò mò hỏi: "Thẩm y tu, người quen biết Lận thiếu chưởng môn này sao?"
Thẩm Dao Chu: "Quen biết... quen biết cái đầu ngươi!"
Phiến Ngôn: "..." Cũng đâu cần phải nổi giận như vậy.