Chương 64:
Chương 64:Chương 64:
Chương 64:
Mai Duật kinh ngạc và tức giận, quyết định không giấu giếm bản lĩnh thực sự của mình nữa.
Ông ta kết ấn bằng ngón tay, vung tay về phía hai lá cờ phướn, chỉ thấy trong cờ phướn đột nhiên xuất hiện hai đầu lâu ác quỷ, một ngụm cắn lấy đồng tử cầm cờ, đồng tử giấy giụa kêu thảm thiết nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào cờ phướn, máu tươi bắn lên cờ phướn, rất nhanh liền hiện ra hai cảnh tượng địa ngục.
Ông ta chỉ về phía Phó Sinh Hàn, hai lá cờ phướn như thấy máu tươi của kền kên, những con ác quỷ tranh nhau chui ra khỏi cờ phướn, muốn cắn một miếng thịt của Phó Sinh Hàn.
Phó Sinh Hàn không hề sợ hãi, trường kiếm vung lên đâm vào tim của ác quỷ, nhưng không ngờ ác quỷ không lùi mà tiến, ôm chặt lấy kiếm của hắn, đồng thời còn theo kiếm của hắn liên tục hấp thụ linh lực Phó Sinh Hàn.
Phó Sinh Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể lùi lại, hắn nhìn về phía hai lá cờ phướn, cau mày nói: "Cờ phệ hồn, ngươi là quỷ tu?"
Mai Duật cười lạnh: "Đã biết thân phận của ta, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây."
Ông ta nói xong, lại chỉ huy cờ phệ hồn đổi hướng lao về phía những tu sĩ nhà họ Trân, những con ác quỷ trên cờ phướn tham lam kéo tất cả các tu sĩ vào, mà theo số lượng tu sĩ bị ăn ngày càng nhiều, cảnh tượng địa ngục trên cờ phệ hồn này cũng trở nên chân thực và đáng sợ hơn, uy lực cũng mạnh hơn.
Ngay cả Phó Sinh Hàn cũng cảm thấy khó khăn. Mai Duật dùng cờ phệ hồn kéo hắn lại, còn mình thì đi truy đuổi Thẩm Dao Chu, ông ta muốn những người này phải trả giá đắt!
Cố Ung không hề tiếc linh lực, thúc giục trọng kiếm lao về phía nhà họ Thẩm.
Tiếng la hét giết chóc của những tu sĩ nhà họ Trần phía sau dần dần mất đi, nhưng Thẩm Dao Chu lại có một linh cảm không lành, nàng đã không còn quan tâm đến chuyện chóng mặt nữa, chỉ hận thanh kiếm này không nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này, không biết từ đâu bắn ra một lá cờ nhỏ, đâm thẳng vào trọng kiếm của Cố Ung, trọng kiếm như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng lớn đánh lật, Thẩm Dao Chu bị chấn động đến mức buông tay, trực tiếp rơi xuống khỏi kiếm.
Mai Duật mặt mày u ám xuất hiện trước mặt bọn họ, lòng bàn tay bắn ra một hàng cờ nhỏ chặn trước mặt Cố Ung.
Cùng lúc đó, ông ta vung một sợi roi mềm trói chặt lấy eo Thẩm Dao Chu, kéo nàng lại.
Thẩm Dao Chu cảm thấy tim mình như ngừng đập, thứ này còn kích thích hơn cả phi kiếm!
Diệp Quy Viên vội vàng nắm lấy tay Thẩm Dao Chu, đồng thời điều khiển ống quẻ cắt đứt roi mềm, ai ngờ roi mềm này tuy mềm nhưng lại rất cứng, ống quẻ đâm ra vài tia lửa nhưng ngay cả một vết hằn cũng không để lại.
Mai Duật hừ lạnh một tiếng, đuôi roi quét vê phía Diệp Quy Viên, hắn luống cuống né tránh, bất đắc dĩ chỉ có thể buông Thẩm Dao Chu ra.
Ngay khi Thẩm Dao Chu sắp bị roi mềm kéo đến chỗ Mai Duật.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm khí như sương lạnh trực tiếp chém đứt roi thành hai nửa.
Phó Sinh Hàn thần sắc lạnh lùng, toàn thân đầy thương tích, trường kiếm cũng như vừa được rửa bằng máu. nhưng thảm hơn hắn là hai lá cờ chiêu hồn rách nát, lúc này oán khí ngút trời trên cờ đã không còn, nằm dưới chân hắn như một con chó nhỏ run rẩy.
Mai Duật không thể tin vào những gì mình thấy: "Cờ chiêu hồn của ta... Cờ chiêu hồn ta đã luyện chế lâu như vậy..."