Chương 91:
Chương 91:Chương 91:
Chương 91:
Không lâu sau, một đội hộ vệ đến trước mặt hai người, không khách khí nói: “Các ngươi là người nào, sao lại dám xông vào Tiên Vân Môn?!"
Thẩm Dao Chu và Yến Phi vội vàng tự giới thiệu, lại giải thích là đến tìm Từ Chỉ Âm, còn đặc biệt hối lộ cho đối phương một khối linh thạch.
Hộ vệ kia thấy linh thạch, biểu cảm dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn không có giọng điệu gì tốt: "Ngày mai ta sẽ giúp ngươi truyền tin, chờ bên ngoài đi."
Nói xong lại dẫn người rời đi.
Thẩm Dao Chu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài chờ.
Yến Phi thì không thấy lạ, còn an ủi nàng: "Môn phái y tu đều như vậy, lòng tự trọng rất cao, ở Vân Trạch Châu này, môn phái nào mà chẳng phải tươi cười với bọn họ."
Thẩm Dao Chu thấy lạ: "Cho dù y tu thật sự rất quý giá nhưng như vậy cũng quá đáng quá rồi?"
"Cũng hết cách." Yến Phi thở dài: "Trên đầu có Y Tu Minh Hội, y tu đồng khí liên chi, nếu ai đắc tội với môn phái y tu nào thì cả minh hội sẽ coi người đó là kẻ thù, sẽ không có ai bán đan dược cho người đó, ai dám gánh chịu hậu quả như vậy?"
Thẩm Dao Chu không nói gì.
Yến Phi vỗ vai nàng: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta lại đến chờ." Không ngờ ngày hôm sau, hai người đợi đến tận chiều mới đợi được Từ Chỉ Âm ra.
Nàng ta mặc trang phục của môn phái, vội vàng chạy tới, so với lúc ở thành Minh An, tóc tai nàng ta có chút rối bời, trông cũng tiều tụy hơn.
Khi nghe hộ vệ nói, nàng ta còn không tin: "Ngươi... ngươi sao lại đến đây?"
Thẩm Dao Chu cười không chút áy náy: "Chúng ta là bạn mà, đến xem bạn bè sống có tốt không chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Từ Chỉ Âm mím môi, không nói gì.
Thẩm Dao Chu vội vàng lấy quà của mình ra, đây là quà nàng đặc biệt chọn cho Từ Chỉ Âm.
Từ Chỉ Âm thấy quà, dường như có chút cảm động, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn.”
Nàng ta nhớ ra điều gì đó, lấy ra mấy lọ ngọc từ túi trữ vật: "Đây là những lọ thuốc dịch trước đây ta làm cho ngươi, ngươi đi vội quá nên ta không kịp đưa.
Thẩm Dao Chu vui mừng nhận lấy: "Cảm ơn, cảm ơn, ta đang thiếu đây!"
Từ Chỉ Âm cũng không nhịn được cười, nhưng rất nhanh lại thu lại: "Môn phái ta còn có việc, ta về trước đây."
Thẩm Dao Chu có chút kinh ngạc: "Ngươi mới ra ngoài được bao lâu, quy củ của môn phái các ngươi nghiêm ngặt vậy sao?"
"Ừm”" Từ Chỉ Âm mơ hồ đáp một tiếng.
Nàng ta nhìn theo bóng lưng Thẩm Dao Chu và Yến Phi rời đi, dừng lại một chút mới quay người trở vê môn phái. Bên trong Tiên Vân Môn không giống như bên ngoài tiên phong đạo cốt, mà được chia thành rất nhiều phòng luyện đan, Từ Chỉ Âm đẩy cửa một phòng, vừa vào đã bị người ta ném một đống cặn thuốc vào đầu.
"Từ Chỉ Âm, chỉ bảo ngươi trông lửa thôi mà cũng không vui lòng sao?" Một nữ tu mặc trang phục nội môn vênh váo nhìn Từ Chỉ Âm: "Hủy mất cả một lò linh thảo của ta, ngươi cố ý đúng không? Ngày ngày chỉ biết làm mấy chuyện tà môn ngoại đạo, đến cả bổn phận của y tu cũng không biết."
Từ Chỉ Âm mím chặt môi nhưng không phản bác, chỉ cúi đầu: "Sư tỷ, ta biết lỗi rồi."
Nữ tu kia còn muốn dạy dỗ nàng ta, nhưng cửa đã bị sư muội đẩy ra: "Bạch sư tỷ, sư phụ gọi Từ sư tỷ qua."
Từ Chỉ Âm vội vàng dùng thuật thanh tẩy làm sạch bản thân, sau đó vội vã đến chỗ ở của sư phụ.