Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 170

Bạch ca sao vẫn còn ngủ thế nhỉ."

"Hình như không thoải mái, tôi xin phép nghỉ học cho cậu ta vậy, chúng ta đi trước đi."

Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng nhỏ hẹp rơi vào bóng tối.

Cố Nguyên Bạch nằm trong chăn mở mắt ra, thất thần nhìn trần nhà.

Cảm giác từ từ chết đi trong lòng Tiết Viễn vẫn còn lưu lại, nước mắt của Tiết Viễn rơi trên mặt, tiếng nghẹn ngào ở bên tai. Cố Nguyên Bạch dùng ý thức cuối cùng nhìn y một cái, ngay sau đó liền tỉnh lại trong ký túc xá.

Không phải thời điểm nhảy qua tầng mây, mà là trở về thời trẻ, lúc học đại học.

Như tất cả những gì đã trải qua đều chỉ là giấc mộng.

Cửa ký túc xá lại mở ra, bạn cùng phòng đi vào, "Hôm nay tôi không có tiết, nếu còn khó chịu thì tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé."

Cố Nguyên Bạch từ giường đệm màu đen vươn ra một bàn tay, "Xin điếu thuốc."

Mười phút sau, ban công ký túc xá.

Cố Nguyên Bạch dựa vào vách tường, mặt mày gục xuống, bất cần lại trầm mặc mà hút thuốc.

Bạn cùng phòng Tiểu Tứ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, buồn bực: "Đây là làm sao vậy?"

Cố Nguyên Bạch không nói gì.

Tiểu Tứ nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Thật luôn à Bạch ca, hút thuốc thôi mà cũng có thể soái đến vậy hả?"

"Chờ chút, tôi lấy điện thoại chụp cho cậu kiểu ảnh, đứng yên đừng có cử động nha." Tiếng bước chân đi xa.

Bàn tay cầm điếu thuốc của Cố Nguyên Bạch run rẩy, hắn hít sâu một hơi, cảm giác sương khói vào phổi cực kỳ rõ ràng, trên cánh tay còn có dấu xanh tím hắn tự véo, hết thảy đều chứng minh đây là thật.

Chẳng lẽ trước đó đều chỉ là một giấc mộng sao? Tốt nghiệp, những chuyện sau đó, nhảy dù, Đại Hằng, đều con mẹ nó chỉ là mộng?

Không thể nào.

Tay Cố Nguyên Bạch càng run, Tiểu Tứ từ trong phòng chạy ra thấy hắn run rẩy liền bị dọa sợ, hoảng loạn mà dập tắt điếu thuốc trong tay hắn, kéo người ra ngoài xuống lầu, "Mau mau, tới bệnh viện thôi!"

Cố Nguyên Bạch bị người kia kéo xuống cầu thang, tường trắng cùng lan can quay vòng vòng trong mắt. Khi vừa trở về Cố Nguyên Bạch đã lập tức lên mạng tìm kiếm "Quyền Thần" và nguyên tác "Viên ngọc trong lòng bàn tay Nhiếp Chính Vương", nhưng con mẹ nó vậy mà lại không hề có quyển sách này cũng như bộ phim cải biên kia.

Cái gì cũng không có, nếu không có quyển sách này, có phải nghĩa là cũng không có Đại Hằng không có Cố Liễm không có Tiết Viễn?

Cố Nguyên Bạch không dám đi xác minh.

Nếu tất cả những chuyện trước đó đều là thật, theo lý thuyết sống cả một đời trở về còn phát hiện mình trở lại thời trẻ hẳn là một chuyện cực kỳ đáng mừng, nhưng Cố Nguyên Bạch lại không muốn niềm kinh hỉ này, không chỉ không muốn, hắn thậm chí còn sợ hãi.

Sợ hãi đến mức giữa hè nắng to mà môi đều run rẩy, tái nhợt không có huyết sắc, bạn cùng phòng đã bị hắn dọa tới mức lôi ra đường đón xe đi bệnh viện.

Hắn đã chết nhưng cuối cùng lại không chết, vậy Tiết Viễn phải làm sao bây giờ?

Tiết Viễn sẽ chết theo hắn, một mình y xuống suối vàng không tìm được hắn thì phải làm sao đây?

Cố Nguyên Bạch đầu óc đau nhức, chỉ có khói thuốc mới có thể giúp hắn bảo trì một tia thanh tỉnh. Hắn cướp lấy điếu thuốc từ trong tay bạn cùng phòng, đẩy ra bác sĩ ở trước mặt, đi đến khu hút thuốc mà ngồi sụp xuống.

Tiểu Tứ theo sát hắn chạy ra, "Mẹ nó Bạch ca, cậu có thể nghe bác sĩ nói hết được không?"

"Nghe cái gì?" Cố Nguyên Bạch nhếch môi, "Ngoài lấy máu chụp phim thì còn có thể làm gì? Vấn đề của tôi nằm ở tinh thần, bình tĩnh chút là được."

Tiểu Tứ nghĩ nghĩ, cũng ngồi xuống bên cạnh, "Được rồi. Thế cậu nói tôi nghe xem nào, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Cố Nguyên Bạch kẹp điếu thuốc, cúi đầu nhìn tay mình.

Thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da sáng, nhìn rất khỏe khoắn, cũng căng tràn sức sống.

Đây không phải một đôi tay già nua, cũng không phải đôi tay thon dài trắng nõn của tiểu hoàng đế.

"Tôi thất tình." Hắn cuối cùng nắm chặt tay, nghiêng đầu nói tới Tiểu Tứ một câu như vậy.

_____________

Cố Nguyên Bạch cứ thế ở trong phòng suy sụp suốt ba ngày, cuối cùng bị bạn cùng phòng lôi ra ngoài.

Hắn nhìn uể oải chẳng có tinh thần. Lão Chu đánh bốp một cái lên lưng hắn, không lưu tình chút nào cười nhạo: "Cố Nguyên Bạch ơi là Cố Nguyên Bạch, mẹ nó cậu mà cũng có ngày bị thất tình nữa hả?"

"Thất tình thì thất tình đi, có cần thiết phải tàn tạ thế này không? Nhìn nghiêm trọng thật sự đấy." Một tên cùng phòng khác sờ cằm, suy đoán, "Cậu bị cắm sừng rồi? Hay là bị đá? Đối phương phải có điều kiện ưu tú thế nào mới có thể đá được cậu chứ?"

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng đảo mắt qua, lão Chu cùng bạn cùng phòng không biết vì sao cả người run lên, theo bản năng đứng nghiêm: "Tôi sai rồi!"

Bọn họ lập tức cảm thấy mất mặt, này cũng quá hèn rồi.

Cố Nguyên Bạch thu hồi mắt, một đại soái ca lại tản ra hơi thở lụn bại. Mấy ông bạn cùng phòng liếc nhau, tận lực kể chuyện vui trong trường, đột nhiên nói: "Cách vách có một bạn học chuyên ngành thể dục hai ngày trước đột nhiên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại không biết xảy ra chuyện gì, tự dưng nói muốn thôi học."

Mấy người hứng thú hỏi han, "Thế đã nghỉ chưa?"

"Không được chấp thuận." Bạn cùng phòng nói, "Nhưng hình như đầu óc cậu ta có chút vấn đề, nhà trường chuẩn bị cho cậu ta tạm nghỉ học hai tháng."

Cố Nguyên Bạch không quan tâm, "Giờ đi đâu?"

Tiểu Tứ cười hì hì: "Câu lạc bộ thực chiến CS."

______________

Cố Nguyên Bạch mặc áo ngụy trang, ống quần nhét vào trong giày Martin. Hắn khiêng đạn màu, từ mưa bom bão đạn đi ra, tóc đen bị mồ hôi tẩm ướt, mặt mày sắc bén nhiễm hương vị khói lửa, toàn thân sạch sẽ, không có một vết màu đạn nào.

"6." Nhân viên câu lạc bộ cười, đưa nước và khăn bông cho hắn, "Chiến tích kỷ lục, muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút không?"

Cố Nguyên Bạch cúi đầu cởi bỏ bao tay màu đen, đường xương hàm gọn gàng, mặt mày bị che khuất, giọng nói không có một chút vui sướng sau chiến tích đẹp, "Lấy bao thuốc."

Căn cứ thực chiến CS nằm ở vùng ngoại ô, khắp nơi đều là cây cối, chẳng khác nào núi rừng. Khi Cố Nguyên Bạch chơi cực kỳ nhập tâm, đem tất cả không cam lòng và thống khổ theo đạn màu bắn ra ngoài, đến nỗi cả người đầy ắp mồ hôi.

Nhiệt khí phiêu tán, hắn rút một điếu thuốc ra, nhìn khắp nơi, nhân viên công tác chủ động dẫn hắn tới chỗ có thể hút thuốc.

Câu lạc bộ này trước đây Cố Nguyên Bạch cũng đã từng tới, nhưng sau khi ở Đại Hằng mấy chục năm, ký ức thật nhỏ này đã sớm bị quên mất, thậm chí ngay cả khuôn mặt của bạn cùng phòng trong mắt hắn cũng trở nên xa lạ.

Nghĩ vậy, hắn áp xuống mặt mày, không tiếng động ngậm điếu thuốc trong miệng.

Bên cạnh khu hút thuốc chính là khu vực của nhân viên, Cố Nguyên Bạch lạnh lùng hút hết nửa điếu thuốc, ngẫu nhiên quay đầu lại, trông thấy một người đang khom lưng đặt bao cát xuống.

Người nọ nhìn rất trẻ, cơ bắp hữu lực mạnh mẽ. Trên người mặc áo màu trắng không có tay, đã bị mồ hôi trên người cùng mấy bao cát nhiễm bẩn, nhưng lại chẳng lôi thôi, ngược lại càng thêm nam tính mười phần, hormone căng tràn đến nỗi có thể khiến người ta đỏ cả mắt.

Cố Nguyên Bạch kẹp điếu thuốc, thu hồi tầm mắt. Nhân viên công tác đi cùng nhìn theo, cười tủm tỉm nói: "Đây là người làm thuê tạm thời mà câu lạc bộ chúng tôi mới tuyển vào, là sinh viên đại học ở bản địa. Tuổi còn trẻ mà khí thế lại rất dọa người, ngày hôm qua lúc vừa mới tới chúng tôi còn tưởng là côn đồ, bảo vệ cũng phải chạy ra. Nhưng cũng phải nói, vị tiểu ca này thật sự có năng lực, mấy chục bao cát chỉ trong chốc lát là cậu ta có thể thu phục."

Cố Nguyên Bạch tùy ý lên tiếng, tay đút túi nhìn cảnh sắc bên ngoài, thầm nghĩ nếu mà Tiết Viễn ở đây, y cũng sẽ lợi hại như vậy.

Nghĩ vậy, đau khổ vừa mới phát tiết xong lại dâng lên. Hắn khó nén bực bội mà xoa xoa mi tâm, xoay người bước nhanh vào trong phòng nghỉ, đế giày Martin cứng cáp nện vang dội trên mặt đất.

Vị khách hàng này nhìn không dễ trêu chọc, khí thế bức người thật sự. Nhân viên công tác nói với hắn hai câu cũng đã cảm thấy hơi run, lúc này không dám theo sau, nhàn rỗi đến không có việc gì lại đi vào bộ phận phía trước, nói với người đang ở dọn bao cát ở bên trong: "Soái ca, cậu thế này cũng quá liều mạng rồi đó, việc người khác ba ngày mới làm xong mà mới hôm nay cậu đã làm xong rồi, cậu thiếu tiền đến vậy sao?"

Người làm thêm khuôn mặt soái vô cùng, thậm chí có chút đa tình, khuôn mặt như vậy lại thêm dáng người hoàn mỹ, nhân viên công tác trong lòng tấm tắc không ngừng, này mà thiếu tiền còn không đơn giản sao? Cởi trần đi ra đường, chỉ một giây là có phú bà tìm tới cửa.

"Thiếu tiền," Người làm thuê uống lên mấy ngụm nước, mồ hôi từ cần cổ rắn chắc chảy xuống, ánh mắt xa xăm, giống như xuyên qua vách tường trông về phương xa, "tôi muốn tới một nơi rất xa."

Phải có tiền để mua các loại trang bị, mua vé máy bay.

Y muốn đi đào lăng mộ của Cố Nguyên Bạch.

Đi tìm ái nhân của mình.

________________

Mấy người cùng phòng tận tâm tận lực mà kéo Cố Nguyên Bạch đi giải sầu hết một ngày, nhưng người thất tình quả thật vô cùng đáng sợ, giây trước vừa cười giây sau đã tối sầm mặt, bọn họ hoàn toàn từ bỏ, buổi tối dẫn Cố Nguyên Bạch đến quán bar, liền đè hắn lên ghế ở quầy bar, "Bạch ca, hạng mục cuối cùng đây, say rượu tiêu sầu, cậu dùng sức uống đi, uống nhiều vào, bọn tôi xuống kia chơi, lát nữa trở về nếu cậu còn chưa say thì bọn tôi tiếp tục chuốc say cậu."

Cố Nguyên Bạch dẫm lên chân ghế, sống lưng hơi cong, ánh đèn ngũ sắc chiếu lên khuôn mặt hắn, hắn tùy ý gật đầu, "Đi đi."

Bạn cùng phòng dặn dò hai ba câu rồi mới đi, lúc sắp vào sân nhảy quay đầu lại nhìn, không khỏi cảm thán: "Bạch ca sao càng ngày càng có phong vị thế nhỉ."

Lão Chu nghe vậy cũng quay đầu nhìn, "Phong vị dọa người hay gì? Giờ tôi cứ nhìn đến mặt cậu ta là thấy sợ, thất tình có thể mang tới uy lực lớn vậy hả?"

Tiểu Tứ chắp tay sau lưng lắc đầu, cao thâm nói: "Người khôn không vào bể tình, yêu đương ảnh hưởng đến tốc độ rút súng của Bạch ca, không đáng không đáng."

Mấy người cùng phòng nhìn nhau một cái, sau đó cùng ùa vào sân nhảy.

Ở quầy bar, Cố Nguyên Bạch gọi mấy chai rượu, uống hết từng chai một.

Hắn cũng không nghiện thuốc lá hay nghiện rượu, những thứ có thể gây tê mỏi thần kinh như vậy Cố Nguyên Bạch chưa từng mê luyến, nhưng mấy ngày nay phiền muộn phức tạp, dường như chỉ có loại biện pháp này mới có thể giúp trong lòng thoải mái một chút.

Một lát sau, bartender truyền tới một ly rượu, cười nói, "Thưa anh, ly này là có người bảo tôi----"

"Không uống," Cố Nguyên Bạch dựa vào quầy bar, gõ gõ bàn, giọng điệu như ra lệnh, "trả về đi."

Bartender theo bản năng khẩn trương: "Vâng!"

Vừa mới đưa lên ly rượu thái dương đã toát mồ hôi lạnh, vì sao vừa nhìn thấy vị khách này là liền có loại xúc động muốn quỳ xuống dập đầu?

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng ngồi, nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc ở trước mắt. Phương thức giải trí ở cổ đại nhìn thế nào cũng kém so với hiện đại, nhưng lúc này hắn lại chỉ cảm thấy cô độc, tịch mịch.

Đầu óc trống rỗng, vạn vật không chút liên quan.

Hắn không nhịn được lại cúi đầu mở bao thuốc, điếu thuốc vòng quanh ngón tay, Cố Nguyên Bạch bỗng hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, ngậm thuốc lá ở trong miệng, không định châm lửa.

Hôm nay đã đủ nhiều rồi, việc giữ gìn sức khỏe đã in sâu trong tiềm thức của Cố Nguyên Bạch.

Bên trái có người đi tới gần, giọng cười rất dễ nghe, "Soái ca, rượu tôi đưa anh không thích uống sao?"

Cố Nguyên Bạch giật giật hàm răng, tàn thuốc rơi thuốc liền theo lực đạo kiêu ngạo mà nhắm thẳng vào người vừa tới, không kiên nhẫn nói: "Cút đi."

Người tới hơi xấu hổ trong chớp mắt, "Đừng như vậy mà, trò chuyện một chút đi......"

Phía sau quầy bar đột nhiên vang lên tiếng ly rượu vỡ vụn.

Cố Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy hình ảnh ống quần màu đen. Hắn híp híp mắt, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.

Quần áo của bảo vệ quán bar là màu đen, ở chỗ như thế này yêu cầu bảo vệ diện mạo đoan chính thân cao mét tám. Cố Nguyên Bạch không nhìn rõ bảo vệ vừa đánh nát ly rượu kia trông như thế nào, nhưng chân khá dài, hẳn là rất cao.

Dáng vẻ lãnh đạm của hắn rốt cuộc làm cho người đến gần phải thối lui, Cố Nguyên Bạch cúi đầu uống một hớp rượu, nghe tiếng giáo huấn cách đó không xa.

Bartender có chút tức muốn hộc máu: "Cậu vừa mới đến làm hai ngày, đã đánh hỏng năm cái ly rượu rồi. Đại ca, cậu còn muốn tiền lương không vậy?"

Người còn lại không nói lời nào.

Giọng nói của bartender đột nhiên có chút khiếp đảm, lại cố cậy mạnh: "...... Bỏ đi, tiền ly rượu tôi sẽ bảo quản lý trừ vào lương của cậu, giờ nếu cậu không còn việc gì thì chạy nhanh đi."

Một lát sau, bartender cùng bảo vệ đó từ chỗ ngoặt bước ra. Cố Nguyên Bạch tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bảo vệ kia so với hắn tưởng tượng còn cao hơn, cũng vô cùng đẹp trai. Góc cạnh rõ ràng, trang phục bảo vệ như biến thành tây trang cao quý, thân hình cao to đến nỗi quần áo căng phồng, là diện mạo mà nam nữ đều thích.

Có chút quen mắt.

Là người làm thêm ở câu lạc bộ thực chiến CS kia.
Bình Luận (0)
Comment