Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 1

Năm Xuân Hoa thứ sáu, đêm rằm tháng Giêng.

Lễ hội Nguyên Tiêu tưng bừng khắp Hoa triều, muôn dân hòa chung niềm hân hoan.

Khi đêm buông, hoàng cung rực rỡ ánh đèn, muôn ngọn đuốc sáng bừng như ban ngày, khúc ca vũ hòa ca khắp nơi, phồn vinh thịnh trị như mộng cảnh.

Sau một điệu múa kết thúc, Hoàng đế thiết tiệc tại điện Hưng Thiện, cùng các ái khanh nâng chén chúc mừng đêm hội. Người ngồi kề bên ngự giá chính là vị phi tử được sủng ái nhất,

Dùng xong chính thiện, Ngự Thiện Phòng dâng điểm tâm ngọt. Trong bát pha lê trong suốt là năm viên nguyên tiêu ngũ sắc: đỏ, cam, vàng, lục, tím với ngụ ý Hoa triều tương lai phồn thịnh, ngũ cốc phong đăng.

Dao phi nhấc chiếc nguyên tiêu màu xanh lục, vỏ gạo nếp dẻo thơm bọc lấy phần nhân mè đen thấm hương trúc thanh mát, ngọt dịu mà không ngấy. Nàng ta vừa định lên tiếng khen ngợi, bụng bỗng quặn đau dữ dội. Nàng ta ôm bụng khuỵu xuống đất, máu tươi ồ ạt trào ra từ hạ thân như nước vỡ bờ. Chỉ trong chốc lát, toàn thân đã lạnh ngắt, không còn cử động.

“Dao phi!” – Hoàng đế đứng bật dậy khỏi long ỷ, ánh mắt đầy kinh hoảng nhìn ái phi chết thảm giữa tiệc xuân. Cơn giận bừng bừng trên gương mặt rồng, muốn lập tức hạ lệnh xử tử toàn bộ cung nhân từng hầu hạ Dao phi.

Quần thần kinh hãi, đồng loạt quỳ rạp dưới chân rồng. Thị vệ ngự tiền vội xông vào điện, bảo hộ Hoàng thượng. Một màn hỗn loạn bao trùm cả yến tiệc. Các đại thần ngồi phía dưới điện chỉ biết cúi đầu, không dám thở mạnh.

Không lâu sau, hung thủ liền bị chỉ đích danh: một ngự y của Thái Y Viện.

Vì sao hắn bị nghi?

Ngày mười tháng Giêng, ngự y ấy từng bắt mạch cho Dao phi. Lời qua tiếng lại, cuối cùng bị Dao phi tát mấy cái. Trong lòng sinh hận, hắn mang ý trả thù.

Trùng hợp, số mè đen kia lại chính do hắn mua từ ngoài cung chiều ngày mười. Khiến người nghi ngờ chính là: một ngự y lại tự mình chọn mua nguyên liệu, thật khó không sanh nghi.

Tên ngự y ấy chính là Lâm Tịch.

Giờ đây bị giam trong thiên lao, hô to kêu oan, song chẳng ai để tâm.

Xung quanh có kẻ thì thầm:

“Hắn sống chẳng được bao lâu nữa, phần cơm thiu này cứ mang cho hắn đi.”

“Tiểu tử này nhìn trẻ vậy, sao có thể giết Dao phi? Chắc chỉ là kẻ chịu tội thay thôi.”

“Nghe nói bảy ngày sau sẽ xử trảm, thật đáng thương…”

Lâm Tịch hai ngày nay bị giam trong thiên lao, tai nghe người ta bàn tán xầm xì chuyện về mình, trong lòng nàng cảm thấy còn oan hơn cả Đậu Nga thuở trước.

Chỉ mấy ngày trước, nàng vẫn còn là một thực tập sinh pháp y, lần đầu tiên theo thầy hướng dẫn ra hiện trường ngoài trời. Kẻ tình nghi phạm tội đã vứt thi thể nơi giếng cổ hoang vu.

Miệng giếng ấy mang dáng dấp cổ xưa, rêu xanh bám kín quanh bờ, cúi xuống nhìn thấy âm u ẩm thấp, sâu không thấy đáy.

Một luồng hàn khí từ đáy giếng phả lên khiến nàng vô thức rùng mình.

Khi họ chuẩn bị trục vớt, thầy hướng dẫn lo ngại người ngoài phá hỏng hiện trường nên gọi nàng cùng xuống giếng. Hai thầy trò, một trước một sau mà xuống.

Khi Lâm Tịch tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường, băng vải quấn khắp thân thể, còn thấy hướng dẫn chẳng thấy đâu.

Một lão nhân tóc bạc, vẻ mặt nghiêm nghị, tay bưng khay bạc đẩy cửa bước vào. Thấy nàng mở mắt, liền tháo ngân châm cắm nơi cổ tay nàng xuống, chăm chú quan sát một lát, sắc mặt mới dần hòa hoãn. Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt ông lại tối sầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, tựa như đang cảnh cáo: “Không nên tới chỗ không nên tới.”

【Con nhóc chết tiệt này, nếu không phải năm đó ta dùng thiên kim đổi lấy Tuyết Liên núi Thiên Sơn chữa tay cho nó, thì việc động trời này ta nào dám nhúng tay vào!】

Lâm Tịch từ từ ngồi dậy, nghe lão nhân như đang trách mắng gì đó liền hỏi: “Người vừa nói gì?”

“Đồ đệ à, ta đâu nói chi đâu, chẳng lẽ ngươi bệnh đến mức sinh ảo giác rồi?” – Lão nhân nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.

【Giả nam tiến cung còn chưa đủ, lại dám mò vào lãnh cung, nơi cấm địa hoàng cung, ngươi muốn lấy mạng ta hay sao!】

【May mà ta phát hiện kịp thời, không thì đã đông cứng chết trong hồ giữa lãnh cung rồi!】

Dù lão không hé môi nửa lời, Lâm Tịch vẫn tỏ tường rõ ràng từng ý niệm trong đầu ông.

Lẽ nào đây chính là thuật đọc tâm trong truyền thuyết?

Nàng sửng sốt. Tuy chẳng rõ đang ở triều đại nào, nhưng vô tình lại sở hữu năng lực nhìn thấu lòng người.

【Con nhóc thối này sao còn cười được chứ, nó biết chút nữa thì mất mạng không?】

Lão nhân vẻ mặt âm trầm nhìn Lâm Tịch thật sâu rồi khẽ thở dài.

Tuy miệng ông không nói gì, nhưng nàng đã nghe hết.

“Con không dám nữa.” Lâm Tịch vội vàng cúi đầu nhận sai, trong lòng thầm đoán vị lão nhân này tất có liên hệ với mình, đùi to như vầy, nhất định phải ôm chặt.

Lão nhân nhìn nàng như có điều suy nghĩ, chỉ khẽ lắc đầu rồi rời khỏi phòng.

Lâm Tịch để ý thấy ông vận quan phục màu lam đá, đầu đội mũ cánh chuồn, vừa ra khỏi cửa sau đã có mấy vị y giả hướng ông chắp tay thi lễ, nàng đoán vị này nhất định là trọng thần, địa vị chẳng hề tầm thường.

Về việc nguyên thân vì sao giả nam tiến cung, Lâm Tịch vẫn hoàn toàn không rõ. Giờ nàng chỉ mong tìm được đường trở về thời không của mình, tiếp tục theo đuổi nghiệp phá án.

Bất quá, nơi nàng bị người phát hiện lại chính là lãnh cung, nơi đó hẳn có manh mối liên quan đến việc xuyên không.

Vài ngày sau, Lâm Tịch quanh quẩn phụ cận lãnh cung dò xét. Dựa vào thuật đọc tâm, nàng biết được nơi đó hiện đang trú ngụ một vị Thái hậu tiền triều.

Hoàng thượng hạ chỉ, ngoài trừ tứ phẩm Y Chính được lệnh thăm bệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiếp cận nơi đó. Trùng hợp thay, người cứu nàng hôm ấy chính là tứ phẩm Y Chính, cũng là sư phụ của nguyên thân, Lâm Diệp.

Lâm Tịch nét mặt khẩn thiết, cúi đầu cầu xin ông ấy dẫn mình tiến vào lãnh cung.

Không ngờ Lâm Diệp vừa nghe hai chữ “lãnh cung” liền chau mày, mồ hôi lạnh túa ra, vội vã lắc đầu, lại một lần nữa căn dặn: “Lâm Tịch, ngươi đã đi một lần, nên hỏi cũng đã hỏi rồi, tuyệt đối không được có lần sau.”

【Cái đồ đệ này thật là muốn mạng già ta mà! Lần trước ta đưa nàng vào đã xảy ra chuyện, giờ còn muốn vào nữa, chẳng phải ép chết ta sao!】

Biết rõ lão nhân không thể nào dẫn mình đi lãnh cung lần nữa, Lâm Tịch đành gật đầu từ bỏ.

Nàng trở lại nơi ở, suy nghĩ suốt một đêm, quyết định trước cứ ở lại hoàng cung sống tạm, rồi tiếp tục tìm cách quay về thời không cũ. Còn chuyện nguyên chủ vì sao giả nam nhập cung làm ngự y, nàng cũng chỉ đành tự lần mò.

Vừa qua tiết Nguyên Tiêu, Lâm Tịch cầm quạt hương bồ, ngồi bên lò lửa ở Thượng Dược Cục sắc thuốc. Ngoài viện bỗng truyền đến từng tràng tiếng bước chân, nhịp đi đều đều, cứng cáp vang dội.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng liền nghe rõ mấy tiếng lòng xì xào kỳ lạ:

【Dao phi nương nương bị hại, chuyện này tuyệt đối không nhỏ.】

【Tóm được hung thủ, thăng quan phát tài không còn xa.】

【Bất kể thật hay không, Hoàng hậu có lệnh, phải ép hắn nhận tội.】

Lâm Tịch bước tới cửa, thò đầu nhìn về phía đoàn người đang tiến thẳng về hướng này. Nàng còn đang lấy làm tò mò, chẳng hay kẻ nào to gan đến thế, dám hại chết phi tử trong cung.

Không ngờ đoàn người kia vậy mà đi thẳng đến trước mặt nàng, không nói một lời đã áp giải nàng rời đi.

Nàng vốn định xem diễn, nào ngờ lại thành kẻ “lên sàn”!

Lâm Tịch bị giam nơi thiên lao, chịu đòn hiểm suốt hai ngày, tù phục trắng đã nhuộm đẫm máu, miệng vết thương sưng mủ thối rữa, song nàng vẫn kiên quyết không chịu nhận tội hại người.

Quản ngục lại đang chuẩn bị đổi sang hình cụ khác để tiếp tục khảo cung nàng.

“Đừng đánh nữa, ta ký.” Nàng yếu ớt lên tiếng, là vì vừa nghe hắn trong lòng thầm nghĩ: nếu nàng vẫn còn ngoan cố không nhận, hắn sẽ cắt luôn đầu lưỡi nàng. Vì thế, nàng đành miễn cưỡng ký tên.

Lâm Tịch nghĩ thầm: dù gì cũng là một lần chết, nhưng nàng thực sự không muốn gánh tội danh này.

Nàng biết bản thân bị vu oan, nhưng khốn nỗi chẳng có bằng chứng. Năm ngày trước nàng còn chưa xuyên tới nơi này, đến dung mạo Dao phi thế nào cũng chẳng rõ, càng không thể ra ngoài cung chọn mua đồ. Từ lúc xuyên qua đến giờ, nàng còn chưa từng rời cung nửa bước.

Từ sau khi Lâm Tịch ký tên, thái độ của ngục tốt với nàng liền thay đổi rõ rệt, thậm chí còn đem thuốc kim sang cho nàng trị thương, cơm nước cũng không còn là cặn cặn dơ bẩn, lại cấp nàng đổi tù phục sạch sẽ. Điều đó cũng đồng nghĩa, ngày nàng bị xử quyết đã gần kề.

Đây là ngày thứ tư nàng ở trong thiên lao. Nơi này âm u ẩm thấp, khắp đất toàn chuột lớn chuột nhỏ lăng xăng.

Nàng cuộn mình nơi góc tường, lặng lẽ tự hỏi kiếp nhân sinh: vì sao người ta xuyên qua thì phú quý vinh hoa, còn nàng vừa xuyên đã vướng phải tử cục?

Còn chưa tìm được đáp án, ngoài phòng đã vang lên tiếng lạo xạo khe khẽ, có vẻ là tù nhân mới.

Không ngoài dự liệu, hai tên ngục tốt giải đến một phạm nhân, người này quần áo rách bươm, thương tích đầy mình, bị trực tiếp ném vào phòng giam nơi nàng đang ở.

Kẻ ấy tóc rối bù che cả mặt, diện mạo chẳng thể phân rõ, bị ném vào góc tường, hơi thở mong manh như tơ.

【Nghe nói người này ở ngoài cung buôn bán mè đen, chẳng phải cũng là vật hy sinh sao.】 【Một lần bắt được hai mạng, quan lớn tư chính vụ này nhất định sẽ được thăng chức.

【Dao phi nương nương vốn mang long thai, lần này bị hại chết, Hoàng thượng nổi giận, muốn tru cả cửu tộc ngự trù. Cuối cùng tất cả tội danh liền dồn hết lên người ngự y này, vừa khéo hắn lại không có thân thế rõ ràng.】

Lâm Tịch đọc được tiếng lòng của họ, biết người mới tới này cũng giống nàng, chỉ là vật thế mạng.

Nàng ngồi xổm trước nam nhân kia, vén tóc loạn che mặt hắn. Dẫu gương mặt phủ đầy thương tích, song ngũ quan vẫn xem như rõ ràng; đôi đồng tử đen ánh lên sáng trong như hồ thu, tuyệt không giống kẻ tội ác ngập trời.

Nam nhân trước mắt nửa khép mắt, vừa trông thấy chính mình đang ở trong thiên lao, hai mắt kia lập tức trợn lớn, đồng tử co rút.

【Ta đường đường là đề đốc, thế tử phủ An Quốc công, Lục Uyên! Chúng dám vu oan hãm hại ta, chờ ngày ta ra khỏi nơi này, các ngươi sẽ sống không yên.】

Tuy Lâm Tịch không rõ "đề đốc" là chức gì, nhưng nàng từng xem phim cổ trang, "thế tử" hình như là người trong hoàng thất.

Nàng … hình như vẫn còn có cơ hội sống sót.

“Khụ khụ khụ...”. Nam nhân đột nhiên ho kịch liệt, khóe môi ứa máu đỏ.

Lâm Tịch tiến đến sờ trán hắn, lại xé áo trước ngực ra xem, liền thấy hai vết thương nơi bụng, một cũ, một mới. Cả hai đều đã mưng mủ.

Hơn nữa, trán hắn nóng rực. Rõ ràng vết thương đã nhiễm trùng dẫn đến sốt cao. Nếu không có thuốc kháng viêm, e rằng chẳng qua nổi hôm nay.

“Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi cũng phải cứu ta ra khỏi đây.” Nàng ghé bên tai hắn, thì thầm.

Nam nhân kinh ngạc mở to mắt. Chỉ thấy trước mặt là một thiếu niên dung mạo thanh tú, vóc dáng nhỏ nhắn. Nơi thiên lao tối tăm âm u này, thân lại vận tù phục trắng sạch không tỳ vết, ắt là tử tù.

Đôi tay trắng xanh như tiểu cô nương nhẹ nhàng đè lên miệng vết thương hắn, khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác kỳ quái khó tả.

Hắn yếu ớt cất lời: “Có thể.”

【Tử tù phương nào dám cùng bổn thiếu ra điều kiện? Đợi ta ra ngoài rồi nói tiếp.】

Lâm Tịch nghe được tiếng lòng hắn, sắc mặt thoắt cái đại biến: “Không được! Lời nói suông không có bằng chứng. Ngươi phải đưa tín vật để trao đổi.”

“Tín… tín vật?” Nam nhân nhíu mày, sắc mặt sầm xuống.

【Đế giày ta có giấu tư ấn của phụ thân, có thể chứng minh thân phận. Nhưng nên đưa ra không?】

【Vạn nhất tên tiểu tử này dối gạt thì sao?】

【Thôi, đưa ngọc bội vậy, cùng lắm mua cái khác.】

Không chờ hắn đáp, Lâm Tịch đã động tay cởi giày hắn, đổ hết đồ trong đó ra. Một khối ấn ngọc phỉ thúy, đáy khắc chữ đỏ “An”; kế đó là mảnh bạch ngọc vuông, khắc hai chữ “Lục Uyên”.

Nam nhân giơ tay muốn giật lại, tiếc là vết thương bung toạc, đau đớn tận xương, cánh tay chỉ với được nửa chừng liền rụt về. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi mỏng hiện rõ vẻ suy yếu.

【Tên tiểu tử thúi này lại thừa lúc cháy nhà mà vớt của! Sao hắn biết con dấu ta giấu ở đâu?】

“Đừng sợ, ngươi cũng nghe rồi đó, ái phi của Hoàng thượng đã mất, hiện bọn họ đang cần vài kẻ thế mạng.” Lâm Tịch hít sâu một hơi, ý bảo, nếu muốn giữ mạng thì đừng ham vật ngoài thân.

【Ai biết ngươi có phải hung thủ hại chết Dao phi không, lại còn dám làm quen với bản thế tử.】 Nam nhân nhìn nàng, ánh mắt ngập đầy nghi hoặc.

“Ta thề với trời, tuyệt chẳng phải hung thủ. Nếu vi phạm lời thề, xin thiên lôi đánh xuống, chết chẳng toàn thây.” Lâm Tịch nghiêm mặt, chụm bốn ngón tay thành trảo thề thốt.

【Tiểu tử này biết rõ ta chưa tin, nhưng lời của một tử tù, ta nên tin sao?】

Thời gian không còn nhiều, Lâm Tịch đành tự hé lộ thân phận, buộc đối phương tin nàng là thật.

“Ta là ngự y trong cung, tên Lâm Tịch. Ngươi là Lục Uyên, đích trưởng tử An Quốc công. Vết thương trên người ngươi đã mưng mủ, nếu không có thuốc chống viêm, e rằng không qua được đêm nay.”

Lục Uyên nghe nàng gọi thẳng tên cùng thân thế mình, tuy ngoài mặt trầm lặng nhưng sắc thái đã bán đứng tất cả. Ánh mắt hắn dán chặt vào tiểu ngự y trước mặt, lòng đầy nghi hoặc. Hắn ẩn danh nhiều năm ở Đề Hình Tư, không một ai biết thân phận thật, nay lại bị một tử tù nhìn thấu.

“Được rồi. Thời gian của ngươi không còn nhiều, cần phải quý trọng.” Lâm Tịch không nói thêm lời, tháo trâm bạc mạ vàng khỏi tóc, mặc kệ tóc xõa xuống bờ vai. Ánh nến bập bùng soi bóng nàng, khiến dung nhan càng thêm tú lệ.

【Tiểu ngự y này trông hệt như nữ tử. Không lẽ ta mê sảng rồi? Sao lại thấy hắn... khá đẹp.】

Nghe được tiếng lòng hắn, khóe môi Lâm Tịch khẽ cong lên: mắt của nam nhân này cũng không tệ.

Nàng đưa trâm bạc hơ qua lửa nến để khử trùng sơ. Chậm rãi kéo áo hắn lên, để lộ làn da bụng vàng sạm. Mấy vết thương đều đã mưng mủ, nếu không xử lý kịp thời thì hậu quả khó lường.

Nàng dùng trâm chích mở chỗ mưng, ép hết mủ vàng lẫn máu ứ ra, rồi bôi hết phần thuốc kim sang còn lại lên các vết thương ấy.

Chốn này chẳng có thuốc kháng viêm, chỉ còn cách chắp vá như vậy mà cầm cự.

Lục Uyên đau đến nghiến chặt răng, giữa cơn mê man liền túm lấy cổ tay Lâm Tịch, hung hăng cắn một ngụm.

“A!” Lâm Tịch kêu lên một tiếng vì đau, máu lập tức trào ra. Cổ tay bị cắn sâu đến mức không tài nào rút ra được. Nàng thật không ngờ, người nam nhân này dù bị trọng thương vẫn còn sức lực lớn đến thế.

Chỉ đến khi Lục Uyên vì đau mà ngất đi, cánh tay nàng mới được thả ra.

Lâm Tịch cúi đầu xem xét vết thương của mình. Trên cổ tay trái đã in hằn một vòng dấu răng, máu loang lổ, trong lòng nàng thầm mắng: “Người này đúng là xuống tay ác thật.”

“Đông... đông... đông...” Bên ngoài vang lên tiếng mõ báo canh trong trẻo, vọng vào giữa màn đêm tĩnh mịch.

Ánh trăng len qua ô cửa sổ hẹp, chiếu sáng một góc tăm tối trong ngục.

Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lên, biết đã là canh ba. Thời gian dành cho nàng không còn bao nhiêu. Không quá ba ngày nữa, nàng sẽ bị áp giải ra pháp trường.

Nghe nói, nàng còn bị ban án “ngũ mã phanh thây”, chỉ nghĩ tới đã thấy rợn cả da gà.

Nghĩ vậy, nàng liền cầm lấy con dấu trong tay, gõ mạnh vào song sắt.

Ngục đầu lúc ấy đang ngồi xa xa uống rượu. Nghe thấy tiếng động vang lên từ trong buồng giam, hắn cau mày, không kiên nhẫn bước lại quát: “Tử tù thì còn muốn làm càn gì nữa!”

Lâm Tịch vội nở nụ cười nịnh nọt, giơ con dấu phỉ thúy ra múa trước mặt hắn: “Đại nhân có muốn thăng quan không?”

Bình Luận (0)
Comment