Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 12

Ba ngày sau, Lâm Tịch lưng đeo giỏ tre, tay cầm cái cuốc nhỏ đi đi lại lại trong vườn thuốc, trong lòng cứ thắc mắc mãi: sao thánh chỉ thăng chức vẫn chưa hạ xuống? Chẳng lẽ Hoàng thượng đổi ý rồi?

Ngay lúc nàng nghĩ nát óc vẫn không tìm ra lý do, Lâm Diệp đột nhiên xuất hiện phía sau, nhẹ nhàng vỗ vai nàng một cái.

Lâm Tịch giật mình hét lên một tiếng, lập tức nhìn quanh bốn phía rồi vội vàng lấy tay bịt miệng: “Sư phụ, sao lúc nào người cũng thích xuất hiện sau lưng hù người ta thế!”

“Ấm nước trong dược phòng đã sôi trào cả lên rồi, mà vẫn chưa thấy con mang gừng về, chỉ còn thiếu mỗi một vị thuốc đó. Đây là thuốc của Hoàng hậu, không thể trì hoãn được.” Lâm Diệp trừng nàng một cái rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu đào lớp đất mới, moi mấy củ gừng khô lên rồi ném vào giỏ tre.

Nghe đến hai chữ “Hoàng hậu”, Lâm Tịch lập tức nổi hứng.

Nàng cũng ngồi xổm xuống đất, siêng năng giúp thầy mình xới đất, mặt mày rạng rỡ: “Sư phụ, từ lúc con vào cung đến giờ còn chưa từng thấy Hoàng hậu lần nào, rốt cuộc người bị bệnh gì vậy?”

“Suỵt! Thân thể Hoàng hậu là chuyện con có thể tùy tiện bàn tán sao? Ít nói nhiều làm đi, chớ có chọc vào chuyện không nên biết.” Lâm Diệp dáo dác liếc xung quanh, vẻ mặt thần bí, ra hiệu cho nàng đừng tò mò.

[Từ khi ta vào cung đến nay, Hoàng hậu luôn vô cùng bí ẩn. Mỗi lần khám bệnh đều cách một tấm màn, không thấy được dung mạo. Nghe nói Hoàng hậu tính tình hiền hậu, vì vậy mà Vương công công, quản sự tổng quản của hậu cung mới có thể tác oai tác quái như thế.]

“Ồ. Thảo nào đi đâu cũng thấy Vương công công xuất hiện.” Lâm Tịch không khỏi thở dài cảm thán.

“Đồ đệ, ở chốn hậu cung này, chuyện gì không nên biết thì đừng tìm hiểu.” Lâm Diệp dặn dò vô cùng nghiêm túc.

Lâm Tịch ngoài miệng thì gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại nghĩ: với năng lực nghe tiếng lòng của mình, có muốn không biết cũng khó.

Lâm Diệp đào đến củ gừng cuối cùng thì như chợt nhớ ra điều gì, quay sang dặn: “À, hôm qua thế tử điện hạ có nhờ người đưa thư đến, mời con giờ Dậu hôm nay ra ngoài cung, đến Trúc Mộng Cư uống trà. Con và thế tử từ lúc nào mà có quan hệ vậy? Con cũng biết đó, phụ thân cậu ta, An Quốc công, là người thâm sâu khó lường, với thân phận của con, ngàn vạn lần đừng dính dáng gì đến họ.”

“Sư phụ, người cứ yên tâm, ước mơ của con là trở thành Y Chính giống như người, mấy chuyện khác con chẳng có chút hứng thú nào.” Lâm Tịch đập ngực cam đoan.

Nàng và Lục Uyên vốn không cùng một thế giới, sở dĩ có dây dưa cũng chỉ vì để sinh tồn. Bọn họ suy cho cùng chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi.

Lâm Diệp nhìn dáng vẻ láu lỉnh của nàng, chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi khẽ búng trán nàng:
“Cái con nhóc này…”

Lâm Tịch liền chuyển chủ đề: “À đúng rồi sư phụ, ba ngày trước Hoàng thượng từng hứa với con ở đại điện là sẽ thăng chức, sao đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì?”

Lâm Diệp vỗ trán: “Con không nhắc thì suýt nữa ta cũng quên mất. Viện phán từng kể qua chuyện này rồi. Ban đầu chiếu thư Hoàng thượng đã viết xong, ai ngờ giữa chừng có người góp ý kiến, đề nghị cho con tham gia kỳ thi mùa xuân của Thái Y Viện năm nay. Nếu thành tích đủ tiêu chuẩn, thì sẽ trực tiếp được thăng làm Y Chính. Như vậy mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Nhưng vi sư tin rằng con nhất định sẽ thi đỗ. Dù sao thì đến cả giải dược ‘ruột gan đứt từng khúc’ mà con cũng có thể nghiên cứu điều chế ra.”

[Cũng nhờ hôm ấy con điều chế được thuốc giải, từ trên xuống dưới trong triều đều sinh lòng kính trọng ta.]

Ánh mắt Lâm Diệp lộ ra vẻ tán thưởng, dáng vẻ đầy niềm tự hào với đồ đệ ngoan.

Lâm Tịch đứng ngây người tại chỗ, suýt chút nữa thôi là được phong làm Y Chính tứ phẩm! Khi đó nàng có thể tùy ý ra vào cấm địa, đi thẳng đến lãnh cung tìm giếng cổ, trở về thời hiện đại.

Thế mà giờ lại xảy ra chuyện, ai là kẻ "chém nghìn dao" nào lại đề xuất để nàng dự kỳ thi? Hơn nữa lại là thi Trung y?

Nàng hoàn toàn mù tịt về Trung y. Ngày đó có thể điều chế được thuốc giải cũng là nhờ một chút ký ức vụn vặt từ nguyên chủ để lại, mới có thể cứu mạng Lục Uyên.

Đang lúc nàng định hỏi sư phụ về nội dung kỳ thi thì một gia nhân hớt hải chạy tới, lớn tiếng kêu lên: “Không hay rồi!”

“Tiểu Vân Tử! Ở dược viên mà la lối cái gì?” Lâm Diệp nhíu mày không vui.

“Y Chính, Tiêu Quận Vương… treo cổ tự sát rồi!” Tiểu Vân Tử vừa thở hổn hển vừa nói rõ đầu đuôi.

“Cái gì?” Lâm Tịch giật mình, trong lòng cảm thấy có điều không ổn, vội vàng xin phép sư phụ rồi chạy thẳng đến thiên lao.

Tại Thiên Lao - Hoàng Thành

Một ngỗ tác đang kiểm tra thi thể của Tiêu Quận Vương.

Lâm Tịch và Lục Uyên lần lượt đến nơi. Vừa thấy nàng định vào phòng giam, ngục tốt lập tức ngăn lại, nhưng Lục Uyên giơ lệnh bài bên hông: “Người của ta.”

Lâm Tịch gật đầu cảm ơn rồi nhanh chân bước vào hình phòng. Vừa thấy ngỗ tác đang xử lý thi thể, nàng lập tức đẩy ông ta sang một bên, giành lấy bộ dụng cụ trong tay.

Ngỗ tác sững sờ, quay sang ngục đầu nói: “Như vậy… không hợp quy củ thì phải?”

Ngục đầu thấy Lục Uyên cũng có mặt liền không dám nhiều lời, vội vã vẫy tay ra hiệu cho ngỗ tác lui ra.

Lục Uyên đứng ở cửa hình phòng, chỉ vào thi thể hỏi: “Chết thế nào?”

Ngục đầu lập tức cúi người cung kính báo cáo: “Khởi bẩm thế tử, sáng nay giờ Thìn, khi người trực gác đổi ca thì phát hiện Tiêu Quận Vương đã treo cổ tự vẫn trong ngục. Bên cạnh còn có một tờ huyết thư viết tay nhận tội.”

Vừa nói hắn vừa dâng lên huyết thư cho Lục Uyên.

Lục Uyên chau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Lần này không phải lại ép hắn ký tên đấy chứ?”

“Thế tử minh giám! Chúng tôi nào dám? Lần trước ngục đầu và hai tên ngục tốt thiêu chết trong ngục, đều đồn rằng là bị quỷ hồn của Dao phi trả thù. Nói không chừng lần này Quận Vương chết cũng vì vậy…”

“Hừ! Suốt ngày mê tín dị đoan, không lo làm việc cho tốt. Lui xuống hết đi, ta có chuyện cần bàn với Lâm ngự y.” Lục Uyên lạnh lùng nói.

Ngục đầu hiểu ý, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Lục Uyên bước đến bên Lâm Tịch, khẽ giọng hỏi: “Sao rồi? Có phát hiện gì không?”

Lâm Tịch đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu im lặng. Lục Uyên lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên, không nói thêm lời nào.

Lâm Tịch chuyên chú kiểm tra thi thể. Thời gian tử vong xác định là vào sáng sớm, cơ thể mới chỉ vừa bắt đầu cứng lại, chưa có dấu hiệu phân hủy.

Ngoài phần cổ có vết dây siết rõ rệt, không phát hiện thêm ngoại thương nào khác. Ngón tay cái bên trái có dấu vết viết máu, móng tay có dấu dây thừng, cho thấy có giãy giụa khi treo cổ.

Nàng dùng ngân châm thử độc khắp cơ thể, không có dấu hiệu trúng độc. Cuối cùng, ánh mắt dừng ở phần cổ, dấu dây siết rõ ràng, góc độ đúng là do tự treo cổ, không có dấu hiệu bị người khác tác động.

Kết luận sơ bộ: tử vong do treo cổ, thiếu oxy, ngạt thở mà chết.

Nhưng Lâm Tịch vẫn cảm thấy có gì đó bất thường, Tiêu Quận Vương vốn là người từng ngang nhiên chối tội trước mặt Hoàng thượng, sao lại đột nhiên tự sát?

Nàng quay sang Lục Uyên hỏi: “Ngài có thấy chỗ này có gì kỳ quái không?”

“Ừ, ta cũng cảm thấy không đúng lắm. Đáng lẽ hôm nay giờ Tỵ mới hội thẩm, vậy mà hắn lại tự sát trước?” Lục Uyên vuốt cằm, nghi hoặc.

Bất ngờ một giọng nói giận dữ vang lên từ ngoài lao: “Người Hình Bộ các ngươi quản lý thiên lao kiểu gì vậy?”

Giọng nói ấy rất quen, cả hai đồng thanh: “Hoàng thượng!”

Cả hai vội vã ra ngoài đón giá.

Hoàng đế nhìn thấy họ, nhướng mày trêu chọc: “Tùy An, từ bao giờ ngươi lại hứng thú với chuyện của Hình Bộ, còn dẫn cả ngự y đến, đuổi cả ngỗ tác của trẫm ra ngoài?”

Lâm Tịch liếc nhìn ngỗ tác, thấy sắc mặt ông ta có phần âm hiểm.

Kỳ thực nàng chỉ đam mê công việc pháp y, vừa rồi thấy ngỗ tác thao tác vụng về, sợ làm hỏng thi thể nên mới giành lấy dụng cụ.

“Bệ hạ, mong người đừng trách Lâm Tịch. Là thần thấy cái chết của Quận Vương có điều bất thường, mới đưa nàng đến tra xét.” Lục Uyên lập tức quỳ xuống nhận lỗi.

Lâm Tịch cũng theo đó quỳ xuống.

Hoàng đế nhìn hai người, hỏi: “Vậy nói cho trẫm nghe, tra ra được gì rồi?”

Lâm Tịch nghe vậy lập tức đứng bật dậy, nhanh nhảu đáp: “Bệ hạ, bề ngoài thì đúng là Quận Vương tự sát, huyết thư cũng chính tay hắn viết. Nhưng thần luôn cảm thấy không ổn, một người dám nói dối trước mặt Hoàng thượng, sao lại vì sợ liên lụy người nhà mà chọn con đường chết?”

Nàng đang mải mê chìm đắm trong mạch suy luận của mình. Mọi người xung quanh thì chết lặng.

[Vị ngự y này thật không hiểu quy củ, chưa có ý chỉ mà dám tự tiện đứng dậy.]

[Hừ, vừa rồi còn dám kiêu căng đẩy ta ra, cướp lấy dụng cụ của ta, giờ đợi xem bị chém mấy cái đầu.]

...

Đột nhiên, tiếng lòng của mọi người xung quanh ồ ạt vang lên trong đầu Lâm Tịch, khiến nàng giật mình bừng tỉnh. Đây là xã hội phong kiến, lễ nghi phép tắc đặt lên hàng đầu, đặc biệt là khi đứng trước mặt đế vương.

Nàng lập tức quỳ rạp xuống, nhận lỗi không chút do dự: “Bệ hạ, vi thần chỉ là vì quá mức chuyên tâm vào vụ án, nhất thời quên mất lễ nghi, mong người thứ tội.”

[Từ lúc ngươi dám nghiệm thi trước mặt trẫm, trẫm đã biết ngươi là kẻ cục mịch vô lễ, nhưng không ngờ cũng có lúc sợ hãi như vậy. Thú vị.]
Hoàng thượng mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Lâm Tịch đầy hàm ý.

“Thôi được rồi. Vụ án này vốn là trẫm giao cho ngươi điều tra, nếu có nghi vấn thì cứ tiếp tục làm rõ. Có điều trong cung đang có người bệnh, ngươi vẫn cần trình diện khám chữa.”

Hoàng thượng dừng một lát, rồi tiếp: “Tiêu Quận Vương tự sát, Thục phi đau lòng đến mức khóc cạn nước mắt, cả ngày không ăn uống, Thái Y Viện lại không ai có y thuật bằng ngươi. Giờ Dậu hôm nay, đến Vân Hoa Cung bắt mạch cho Thục phi.”

Dứt lời, ông phất tay áo rời đi, đồng thời hạ chỉ xử phạt quan viên Hình Bộ vì sơ suất.

Lâm Tịch không chớp mắt lấy một cái, lập tức nhận mệnh. Nàng vốn đang phiền lòng vì không biết làm sao từ chối lời mời của Lục Uyên, nay lại có cớ chính đáng, không thể tốt hơn.

Chỉ là, vẻ mặt Lục Uyên rõ ràng đang mang theo vài phần không vui.

“Lâm Tịch, ta…” Hắn vừa định nói điều gì đó.

“Đúng rồi,” nàng nhanh chóng chuyển chủ đề, không muốn đối mặt với sự thổ lộ ấy, “sao Hoàng thượng lại gọi ngài là Tùy An?”

Lục Uyên có hơi ngẩn người, rồi đáp: “Ta tên Lục Uyên, tự là Tùy An. Còn ngươi?”

Lâm Tịch khoát tay: “Ta thì chỉ có cái tên này thôi, không có tự gì cả. Với lại, ta chẳng qua chỉ cứu ngài một lần, ngài cũng không cần quá mức để tâm. Thầy thuốc có lòng từ bi, ai ở vị trí đó cũng sẽ ra tay cứu người.”

Nhưng Lục Uyên lại dứt khoát nói: “Không, ngươi đã cứu ta đến hai lần. Với ta, ân tình ấy chẳng khác gì ơn sinh thành dưỡng dục. Lục Uyên ta khắc ghi trong lòng, suốt đời không quên.”

Lâm Tịch lập tức nhíu mày, nghe ra chút gì đó sai sai, “Ơ... đợi chút. Phụ mẫu tái sinh? Ý ngài là, chẳng lẽ muốn nhận ta làm cha mẹ?”

Nàng vội vàng xua tay: “Không ổn! Khoảng cách tuổi tác lớn như vậy, không hợp lý!”

Lục Uyên nhìn nàng đầy khó hiểu: “Ngươi trông cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, ta chỉ hơn ngươi ba, bốn tuổi, làm gì mà chênh lệch lớn đến thế?”

Giọng hắn có phần buồn bã, dường như không nghĩ sẽ bị từ chối.

Lâm Tịch thấy hắn có vẻ kiên trì, liền cười gượng, thỏa hiệp: “Ta thì không sao... nhưng còn phụ thân ngài thì sao? Ngài đã có cha rồi, còn nhận thêm ta làm gì?”

Lục Uyên gãi đầu, vẻ mặt đơn thuần: “Phụ thân quản gì chuyện ta nhận huynh đệ đâu.”

Lúc này Lâm Tịch mới hiểu ra, thì ra hắn không phải muốn nhận nàng làm phụ mẫu, mà là muốn kết bái huynh đệ!

Nàng lập tức đỏ bừng cả mặt, chỉ muốn chui xuống đất trốn: “Việc này để sau đi. Giờ ta phải quay về cung xem bệnh cho Thục phi đã.”

Nói rồi nàng vội vã xoay người rời đi, như thể sợ ở lại thêm một khắc sẽ không kiểm soát được tình hình.

Bình Luận (0)
Comment