Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 29

Chỉ nghe trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân sột soạt, xen lẫn cả âm thanh đánh nhau.

Lâm Tịch tò mò đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Lục Uyên đang quay lưng về phía nàng, cùng một nữ nhân mặc hồng y giằng co trên nóc nhà.

Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vừa nhìn bóng dáng ấy liền nhận ra, là Yến Vô Song. Không ngờ nàng ta lại đuổi từ hoàng thành đến tận nơi này.

“Yến Vô Song, đã lâu không gặp.” Lâm Tịch vẫy tay ra hiệu, nghĩ bụng: nếu là người quen thì cần gì phải đánh nhau.

Lục Uyên nghe thấy tiếng nàng, vội vàng buông kiếm trong tay.

Không ngờ Yến Vô Song vừa thấy Lâm Tịch thì cảm xúc bỗng trở nên kích động, lao thẳng vào trong phòng.

Nàng ta giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Tịch, vươn bộ móng tay được sơn hồng, lao đến đánh:
“Tiện nhân gian trá kia, trả phu quân lại cho ta!”

Lục Uyên thấy vậy lập tức bay vào trong phòng, vung kiếm cắt ngang bộ móng tay của nàng ta. Lưỡi móng sắc nhọn cắm thẳng vào tường.

Lâm Tịch liếc qua bộ móng hồng đang cắm trên tường, thầm nghĩ: nếu thứ này mà cắm lên mặt mình thì chắc chắn là hủy dung mất.

Nữ nhân kia ôm lấy ngón tay, đau đớn kêu lên một tiếng.

Lục Uyên lập tức che chắn trước mặt Lâm Tịch, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải nàng bảo là quen nàng ta sao? Thế thì tại sao nàng ta lại muốn lấy mạng nàng?”

Lâm Tịch lắc đầu. Nàng vốn không quen biết gì với phu quân của Yến Vô Song, lại càng không có quan hệ tình cảm gì với hắn ta.

Yến Vô Song đột nhiên liếc mắt xuống dưới chân, nhìn thấy con bướm màu lam trên thi thể, lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên: “Đây là bướm dẫn đường ta đặt trên người phu quân, sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Ánh mắt nàng ta nhanh chóng dời sang thi thể dị dạng kia, sốt ruột lật tìm. Sau khi nhấc đầu lên xem, phát hiện không phải người quen thì lập tức ném trả xuống sàn không chút do dự.

“Phu quân của ngươi là ai?” Lâm Tịch nhỏ giọng hỏi.

“Trần Triết chứ ai! Chính ngươi giới thiệu cho ta mà, ngươi quên rồi à?” Yến Vô Song chớp mắt, vô tội nhìn nàng.

Lâm Tịch và Lục Uyên nhìn nhau không nói nên lời. Giờ nàng mới biết, cái gọi là “phu quân” của Yến Vô Song chính là Trần Triết. Chẳng qua chỉ là nàng ta đơn phương tình nguyện, còn Trần Triết thì hiển nhiên chưa từng chấp nhận.

[Trần Triết à, Trần Triết, khó trách ngươi tranh giành với ta, hóa ra là có yêu nữ ở đây chờ ngươi cưới về.]

Lục Uyên có chút hả hê, đứng một bên cười trộm.

Lâm Tịch liếc mắt trừng hắn một cái rồi tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi giết ta làm gì? Trần Triết mất tích đâu phải do ta gây ra?” Nàng bất đắc dĩ chống cằm, bắt đầu xử lý hiện trường bị phá rối.

“Hừ, ta nói với hắn rằng ngươi là nữ nhân, hắn lập tức nổi điên mà tìm ngươi. Bây giờ lại vì ngươi mà chạy đến nơi quỷ quái này. Ngươi nói xem, hai người các ngươi có gian tình đúng không?” Yến Vô Song mở miệng là hỏi tội.

Nhắc đến chuyện thân phận nữ tử, Lâm Tịch còn chưa kịp trách nàng ta vì bán đứng mình, đã định vươn tay để chất vấn. Ai ngờ Lục Uyên đã nhanh chân bước ra, giành trước mở miệng thay nàng đáp lời.

“Chuyện đó tuyệt đối không có.” Hắn khẽ nhếch môi trả lời.

[Ta thấy tiểu ca trước mặt cũng tuấn tú đấy, chẳng bằng bỏ đi cái loại người cố chấp như Trần Triết đi.]

Yến Vô Song không rời mắt nhìn chằm chằm Lục Uyên, giơ tay vuốt lông mày hắn. Cử chỉ của nàng ta mềm mại như rắn nước, bám riết không buông. Lục Uyên hoảng hốt, vội nép ra sau lưng Lâm Tịch.

“Ta thấy cũng đúng, bên cạnh ngươi đã có một đại soái ca si tình như thế, lại còn biết võ công, biết ăn nói, chắc chắn ngươi cũng chẳng dám ‘ăn trong chén nhìn trong nồi’ đâu.”

Thấy Lục Uyên lúng túng, Yến Vô Song bật cười, trêu ghẹo: “Tiểu ca này còn biết ngượng cơ đấy.”

“Yến tỷ, nếu tỷ thật lòng muốn cứu Trần Triết, thì cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện lung tung nữa,” Lâm Tịch mở tay Yến Vô Song ra khỏi cánh tay Lục Uyên, giọng nghiêm túc, “con bướm trên mặt đất là chuyện gì vậy?”

Yến Vô Song nói với vẻ không vui: “Đó là bướm dẫn đường ta nuôi, sợ phu quân chạy mất nên ta đặt nó trên người chàng để tiện tìm, không ngờ lại xuất hiện trên thi thể người khác.”

Nàng ta nhéo chặt tay áo che kín miệng mũi, ghét bỏ nhìn thi thể nằm trên đất, thậm chí còn đưa chân đá hai cái.

Chỉ một cú đá, cả thi thể lập tức rã ra, nằm xòe trên mặt đất, cũng đỡ cho Lâm Tịch phải tự tay tháo bỏ.

Nàng lấy dụng cụ khám nghiệm trong túi bên hông ra, tiếp tục kiểm tra. Thi thể hiển nhiên đã bị người ta chém đầu bằng một nhát dao dứt khoát, một chiêu lấy mạng. Nhưng vì sao lại bị đặt lên giường với tư thế quái dị như vậy, nàng vẫn chưa đưa ra được kết luận.

Ngay sau đó, nàng phát hiện một tấm thẻ đeo ở thắt lưng người chết. Vì không hiểu ý nghĩa chức vị trên đó nên Lâm Tịch đưa cho Lục Uyên xem.

Lục Uyên cẩn thận quan sát, chẳng bao lâu sau thì phát hiện manh mối: “Nhìn qua thì giống lệnh bài của nha dịch thuộc Hình Bộ. Theo lý, Trần Triết là quan cấp tỉnh, Hoàng thượng sẽ không cử người của Hình Bộ theo hắn tới đây… trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Lâm Tịch sốt ruột hỏi.

Lục Uyên cau mày suy nghĩ rồi nói tiếp: “Trừ khi lúc ở trạm dịch có hai đoàn người, một đoàn là nha dịch áp giải trọng phạm triều đình, đoàn còn lại là nhóm Trần Triết. Không rõ hung thủ giết người là để cứu trọng phạm, hay là nhằm vào nhóm Trần Triết.”

“Nếu là để cứu trọng phạm, giết nha dịch thì còn có thể hiểu được. Nhưng tại sao phải sát hại toàn bộ người trong trạm dịch, thậm chí còn muốn ra tay với nàng?”

Hắn càng nghĩ càng thấy rối, cảm thấy mối quan hệ giữa các sự kiện phức tạp vô cùng. Không ngờ một vụ án ở thôn nhỏ Hà gia lại kéo theo nhiều rắc rối đến thế.

Lúc này, Lâm Tịch mới nhớ đến tờ giấy mà có người đã lén nhét vào tay nàng ngoài phố. Nàng vội lấy ra, đưa cho hắn xem.

“Có khi nào là Trần Triết phái người truyền tin, muốn cảnh báo chúng ta đừng tới trạm dịch không?”

Lục Uyên cau chặt mày. Hắn không nhận ra nét chữ của Trần Triết, cũng không thể xác định tờ giấy có phải thật sự là của Trần Triết hay không.

Yến Vô Song thấy hai người lo lắng, liền giật lấy tờ giấy: “Ta có cách.”

Nàng ta từ tay áo lấy ra một con bướm dẫn đường khác, trong suốt óng ánh. Con bướm vừa chạm vào giấy liền ngửi lấy mùi, sau đó bay thẳng ra ngoài cửa.

“Đi thôi,” nàng ta vẫy tay ra hiệu hai người theo sau.

“Có thể tin nàng ta không?” Lục Uyên nhíu mày, thần sắc biến đổi liên tục.

Lâm Tịch vươn tay vuốt phẳng hàng chân mày của hắn, ra hiệu nàng không thấy có gì nghi ngờ.

Dù sao Yến Vô Song cũng vì cứu Trần Triết mà mạo hiểm cả tính mạng. Nữ nhân như vậy vốn không để tâm đến nguy hiểm dọc đường.

Lục Uyên đặt tay lên vai nàng, hơi dùng sức, kéo nàng cùng phóng lên không trung.

“Vút” một tiếng, hai người đã biến mất khỏi trạm dịch.

Trước khi rời đi, Lục Uyên còn để lại ngòi nổ, cố ý thu hút ám vệ do phụ thân hắn phái tới, để họ xử lý tình huống thảm sát tại trạm dịch.

Sau mấy canh giờ, họ theo dấu con bướm dẫn đường quay lại... Hà gia thôn.

Lâm Tịch không khỏi trợn tròn mắt. Đây chẳng phải là nơi mà họ đang điều tra vụ án hay sao? Sao lại quay về đây?

“Yến tỷ, tỷ chắc chắn không đi nhầm chứ?” Nàng ngờ vực hỏi lại.

Yến Vô Song vuốt nhẹ đoạn móng tay sắt, chỉ vào con bướm lam đang đậu trên tay:
“Bướm dẫn đường của ta chưa bao giờ lạc hướng. Người để lại dòng chữ đó, hiện đang ở ngay đây. Các ngươi nhanh chóng đi tìm là được.”

Lâm Tịch nửa tin nửa ngờ, cùng Lục Uyên quay lại lục soát khắp Hà gia thôn một lần nữa, lặp đi lặp lại nhiều lượt, đáng tiếc ngoài bãi đất hỗn độn, không hề có chút hơi người nào.

Nàng vò đầu bứt tóc, trong lòng vẫn không thể tin Trần Triết lại ở nơi này.

Lục Uyên cũng ngó quanh một lượt, nghĩ mãi không ra: “Chẳng lẽ mọi người thật sự đã trốn xuống lòng đất rồi?”

Họ đã tìm khắp vùng lân cận, vẫn không phát hiện được lối vào nào dẫn xuống đất.

“Xem ra vẫn phải đến huyện nha Thanh Châu xem bản đồ địa hình,” Lâm Tịch ngồi xổm xuống, vuốt lớp bùn đất trên nền, cảm thấy có chút lạ lạ.

Lục Uyên tiến lên, nhẹ nhàng khoác vai nàng, vỗ về nỗi bất an trong lòng nàng: “Chắc là sắp có tin rồi. Phong Cùng hành động rất nhanh, chắc cũng sắp mang thánh chỉ về đến nơi. Lúc đó chúng ta có thể chính thức vào xem bản đồ địa hình.”

Yến Vô Song đứng một bên, thản nhiên nói: “Ta mặc kệ, các người đi đâu, ta cũng đi theo. Chừng nào chưa tìm được phu quân của ta, ta không đi đâu cả.”

[Các ngươi đừng hòng bỏ rơi ta. Ta đã gieo trứng bướm dẫn đườnglên người các ngươi rồi, chạy cũng không thoát đâu.]

[Nữ nhân này cứ nhất quyết đòi theo, lại còn hành tung quái dị, không giống người Trung thổ, biết đâu còn giấu âm mưu gì.]

Lục Uyên siết chặt chuôi kiếm, cảnh giác nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh.

Lâm Tịch nghĩ thầm: nếu nàng ta đã hạ cổ, thì dù có bỏ lại nàng ta cũng vô ích, lỡ đâu chọc giận, nàng ta lại hạ loại độc còn đáng sợ hơn thì nguy to.

Nàng thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Cũng được, Yến tỷ biết dùng cổ trùng, có thể bảo vệ chúng ta an toàn.”

Câu này vừa thốt ra, Yến Vô Song lập tức hứng thú, đưa tay chỉ thẳng vào Lục Uyên: “Ngươi không sợ ta sẽ hạ cổ lên tình lang của ngươi sao?”

“Hắn không phải tình lang của ta. Chúng ta từng kết nghĩa, giờ là huynh muội thôi, đúng không, nghĩa huynh?” Lâm Tịch làm bộ không mấy để tâm, dang tay ra như chẳng có gì to tát.

Lục Uyên nghe vậy thì hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu phụ họa.

“Không thú vị, thật chẳng thú vị chút nào.” Yến Vô Song lắc ống tay áo, mấy con bướm lam từ trong tay áo rơi xuống, “Kế tiếp, chúng ta đi đâu?”

Lâm Tịch chỉ về hướng Dược Vương Cốc: “Nơi đó gần đây, trong cốc có bố trí cơ quan, người ngoài không dễ gì vào được, rất an toàn.”
Quan trọng hơn là còn có thể tìm Tiết thần y để giải cổ độc.

“Được, vậy đi tìm Tiết thần y,” Lục Uyên bước theo nàng.

Yến Vô Song cũng lập tức theo sát phía sau.

Lúc này trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn buông xuống, làn sương mù mỏng phủ kín toàn bộ Hà gia thôn, khiến không khí càng thêm quỷ dị và rờn rợn.

Một bóng người thần bí đang đứng nấp sau thân cây, nhìn theo bọn họ rời khỏi thôn, lặng lẽ nở một nụ cười kỳ dị.

Tại Dược Vương Cốc.

Tiết thần y thấy họ không những quay lại mà còn dẫn theo một người lạ, liền kéo cả ba lại gần, cau mày nói: “Không phải đã dặn là không được dẫn người ngoài vào cốc sao?”

Lâm Tịch lúng túng nhìn ông: “Chúng tôi cũng không muốn đâu, nhưng mà nàng ta đã hạ cổ lên người bọn tôi rồi.”

Lục Uyên giật mình, lập tức cúi đầu kiểm tra khắp người: “Khi nào chứ?”

“Ngay lúc đang nói chuyện ở Hà gia thôn, nàng đã hạ trứng bướm dẫn đường lên người chúng ta rồi,” Lâm Tịch kể lại những gì mình nghe được.

Tiết thần y nghe thế liền hào hứng, vuốt nhẹ chòm râu, cười nói: “Thế thì cơ quan trong cốc chẳng ăn thua gì với nàng ta. Nhìn dáng vẻ, chắc nàng ta đến từ vùng Miêu Cương, người như thế vừa kháng độc, lại giỏi hạ cổ. Quả thật ta đã gặp được người đáng để tỷ thí một phen.”

“Tiết thần y, ngài đừng vội tỷ thí. Trước tiên xin giải cổ độc trên người chúng tôi đã,” Lục Uyên có phần sốt ruột.

Từng bị đầu độc đứt từng khúc ruột, từ đó hắn đã có bóng ma tâm lý. Bây giờ nghe nói có cổ trùng trên người, lập tức cảm thấy ngứa ngáy khắp nơi, sợ chỉ cần sơ sẩy là bị con bướm lam kia nổ tung trong cơ thể.

“Tiểu tử ngươi đừng hoảng. Ta đoán bướm dẫn đường của nàng ta cũng tương tự mấy con ong ta dùng để truy tung, chắc chỉ là loại cổ tốt thôi.”
Tiết thần y bắt mạch cho hắn, sắc mặt bình thản, như thể không thấy có gì bất thường.

“Không được đâu, Tiết thần y. Cổ của nàng ta không màu không mùi, với lại không giống loại người thường nuôi, là cổ độc thật sự đấy,” Lục Uyên vã mồ hôi đầy đầu, giọng đầy lo lắng.

Lâm Tịch nhẹ nhàng đặt tay lên lưng hắn, trấn an để hắn bình tĩnh lại.

Trong khi ba người đang thì thầm bàn bạc, Yến Vô Song đứng một bên, lặng lẽ đưa tay vào ống tay áo lấy ra một bình sứ.

Bình Luận (0)
Comment