Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 37

Ba người cùng nhau dìu Tiết thần y ra khỏi hang động, theo yêu cầu của ông, còn tiện tay mang theo vài bộ hài cốt trong động.

Lục Uyên có chút ghê sợ, vừa phủi tro bụi trên người vừa hỏi: “Tiết thần y, chúng ta mang theo mấy thứ này làm gì vậy?”

“Chờ một lát các ngươi sẽ biết.” Tiết thần y vừa nói vừa nhặt một khúc xương trắng, chạy ngay tới phòng bếp nhóm lò.

Chờ đến khi lửa cháy lên, ông mới bỏ đống hài cốt vào nồi, mọi người đưa mắt nhìn nhau mà không ai hiểu gì.

Một nén nhang trôi qua, nồi nước nấu xương dần chuyển sang màu đen, bên trong bắt đầu tỏa ra một mùi hôi thối khó tả.

Cả nhóm lập tức bịt mũi, Lâm Tịch cảm thấy dạ dày như cuộn lên từng cơn. Dù nàng từng tiếp xúc với máu tanh và xác chết, nhưng mùi này còn vượt xa tất cả, thối đến mức không lời nào diễn tả được.

“Tiết thần y, ngài làm cái gì vậy?” Lục Uyên bịt chặt miệng mũi, nhịn không được hỏi.

“Ngươi tưởng ta muốn ăn chắc? Ta đang giúp các ngươi làm sáng tỏ chân tướng việc thôn dân biến mất.” Tiết thần y đeo mặt nạ phòng độc, dùng kẹp sắt gắp một đoạn xương đã ngả đen từ nồi nước lên, đi về phía họ.

Mọi người sợ đến mức lập tức tản ra bốn phía, Phong Cùng thì trực tiếp nhảy vọt lên mái nhà.

“Hạ nhân xin ở đây quan sát tình hình xung quanh giúp Thế tử.”

Lục Uyên cũng định nhảy lên theo, nhưng thấy Lâm Tịch còn đứng lại một mình dưới đất, lại cảm thấy làm vậy chẳng nghĩa khí, đành phải đứng yên, chắn trước người nàng.

“Tiết thần y, ngài nói thì nói, cần gì mang khúc xương đen thui đó tới trước mặt bọn ta.”

Tiết thần y liếc mắt khinh thường: “Thế mà cũng gọi là người điều tra án? Chỉ chút mùi xú uế này mà cũng không chịu được, thì làm được gì nên thân.”

Lời ông nói khiến Lâm Tịch bị chạm tự ái. Nàng kéo vạt váy buộc lên làm khẩu trang, đẩy tay Lục Uyên ra, tiến lên quan sát đoạn xương đen trong tay Tiết thần y.

Đoạn xương người đó đã chuyển thành màu đen, rõ ràng là có dấu hiệu trúng độc. Nhưng nàng nhớ rất rõ, lúc nhặt thi thể ở đáy giếng, xương vẫn còn màu trắng.

Lâm Tịch nhớ lại lúc học giải phẫu pháp y, thầy từng giảng rằng: xương người chuyển đen phần lớn do nhiễm độc hoặc tổn thương viêm nhiễm. Ví dụ như bị gãy xương làm đứt nguồn máu, gây hoại tử. Hoặc nếu người chết lúc còn sống từng dùng chất độc kim loại nặng thì độc tố sẽ lắng lại trong xương, khiến xương đen đi.

Ngoài ra, nếu tủy xương bị viêm, làm hỏng hệ thống mạch máu thì cũng dẫn đến hoại tử và chuyển màu. Nhưng tất cả những trường hợp đó đều xảy ra trước khi chết, tại sao lúc mới nhặt lên xương còn trắng, giờ lại đen?

Nghĩ mãi không ra, nàng đành hỏi: “Tiết thần y, theo kinh nghiệm của ta thì người này rõ ràng trúng độc, nhưng ta không hiểu tại sao lại có sự biến hóa này.”

Tiết thần y cười cười: “Tiểu cô nương, tuổi còn nhỏ, không biết được ẩn tình trong đó cũng phải. Ta ở đáy giếng vất vả nghiên cứu mấy ngày mới tìm ra đầu mối đấy.”

“Ngài đừng úp mở nữa, mau nói đi.” Lục Uyên bị mùi xú uế làm cho nhăn mặt, giục gấp.

Tiết thần y đặt khúc xương xuống đất, cầm dao nhỏ rạch một mảnh tổ chức mô từ xương, đặt lên một cái đĩa sứ màu trắng.

“Được rồi, để ta kể từ đầu. Hôm đó, khi các ngươi chia nhau vào thôn điều tra, ta đang nghỉ chân ở miếu hoang thì bỗng một bóng đen lướt qua. Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta bắt đi.

Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn nhà tranh. Trên bàn toàn đồ tế lễ. Một thiếu niên mặc áo lam, tóc bạc, đang đứng trước lư hương, miệng lẩm bẩm gì đó. Nhìn cách ăn mặc thì chắc chắn là người bên Miêu Cương.”

Bên cạnh ta khi ấy có một tên tráng hán cầm đại đao, gác ngay lên cổ ta. Tuy không rõ bọn họ đang tế lễ cái gì, nhưng nhìn qua thì chắc chắn là muốn lấy mạng ta.

Ta còn chưa đi du ngoạn hết nơi nơi, sao có thể dễ dàng chết thế được! Lúc ấy, ta chợt nhớ đến chiếc bình sứ mà nữ tử người Miêu tặng cho chúng ta trước khi rời đi. Ta lén mở ra, lập tức có một con hắc trùng lao ra, trong chớp mắt đã nuốt sống tên tráng hán kia, chỉ còn lại một đống xương trắng.

Ta lập tức xoay người bỏ chạy, mở cửa ra thì phát hiện mình đang ở trong Hà gia thôn.

Thiếu niên làm lễ tế thấy hắc trùng thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, liền ra lệnh cho người đuổi bắt ta.

Ta bị ép đến đường cùng, không biết dẫm phải thứ gì, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, một chân trượt ngã xuống giếng.

Bọn họ không đuổi theo nữa. Không ngờ con hắc trùng nhận được lệnh từ chiếc bình sứ lại “vù” một tiếng bay trở về. Đáy giếng lúc đó nứt ra một cửa động. Vì quá sợ, ta liền chui vào trong, không ngờ lại là một nơi hoàn toàn khác, giống như một thế giới ngầm.”

Lâm Tịch nghe ông kể đến thiếu niên áo lam tóc bạc, lập tức biết đó chắc chắn là Yến Vô Nguyệt. Thì ra ban đầu hắn định dùng Tiết thần y làm tế phẩm để mở ra ảo thuật. May mà Tiết thần y cơ trí, bằng không người đầu rời khỏi cổ trước bàn tế hôm nay, chính là ông rồi.

Lục Uyên tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Một mình ngài ở đáy giếng sống sót thế nào?”

“Sau đó ta phát hiện hang động dưới đáy giếng nối liền với mạch nước ngầm. Nhưng nguồn nước ngầm ấy đã cạn, chỉ còn lại rất nhiều bộ thi cốt. Ta nhìn trang phục trên họ thì thấy rất giống thôn dân Hà gia thôn.” Tiết thần y chậm rãi hồi tưởng.

“Vậy xương cốt của bọn họ sao lại rơi xuống đáy giếng?” Lục Uyên tỏ vẻ khó tin.

Tiết thần y lắc đầu, lấy thêm vài khúc xương từ trong túi ra: “Ta cũng không rõ. Chỉ biết rằng trong động còn rất nhiều thi thể, mang ra được cho các ngươi xem chỉ là một phần nhỏ thôi.”

“Vậy nguyên nhân cái chết của họ là gì?” Lục Uyên khẩn trương hỏi, hi vọng phá được vụ án.

Tiết thần y nhìn xung quanh, thần bí ra hiệu mọi người tới gần, khẽ nói: “Ta nói rồi, các ngươi nhớ đừng hoảng hốt.”

Lâm Tịch cũng tò mò: “Mau nói đi, thần y đừng làm bộ thần bí nữa.”

“Người trong thôn là vì uống nước mạch ngầm nên trúng độc mà chết. Mà nguồn độc chính là do Tiêu Quận Vương, kẻ từng tự sát trong tù, gây ra!” Tiết thần y nói từng chữ một.

Lục Uyên cau mày, thật sự không nghĩ ra vụ án này lại có liên quan đến Tiêu Quận Vương.

Lâm Tịch suy nghĩ nhanh như gió, liên kết lại các manh mối. Đột nhiên, nàng vỗ tay cái “đét”.

“Lục huynh! Huynh còn nhớ vụ án buôn lậu muối biển mà huynh từng tra không? Chính là xảy ra ở gần đây!”

“Đúng vậy.” Lục Uyên gật đầu.

“Ta nhớ trong y thư từng ghi lại, vùng biển sâu Ba Lãng Loan sinh ra nhiều loài thực vật cực độc. Loại dược liệu làm đứt ruột gan từng khúc một cũng lấy từ đó. Tiêu Quận Vương khi ấy không chỉ buôn muối lậu, mà còn ép thôn dân quanh vùng ra biển sâu khai thác những loài thảo mộc hải sản độc đó.” Lâm Tịch phân tích.

“Đúng rồi! Khi chúng ta đến Ba Lãng Loan thôn, thôn dân cũng từng nói người thân của họ đều bị Tiêu Quận Vương hại chết.” Lục Uyên gật gù.

“Vậy là đúng rồi. Những loại thảo mộc cực độc ấy vốn sinh trưởng ở vùng biển sâu, là một loại bảo vệ tự nhiên mà trời ban. Nhưng Tiêu Quận Vương vì lòng tham mà phá vỡ cân bằng, bắt người vô tội đi khai thác.

Hành động ấy làm đảo lộn hệ sinh thái, khiến mạch nước ngầm bị ô nhiễm. Mà nước sinh hoạt của Hà gia thôn lại dựa vào mạch nước ngầm đó, kết quả là cả thôn trúng độc, không thuốc nào chữa nổi.” Lâm Tịch nói hết suy nghĩ của mình.

Tiết thần y tỏ vẻ hài lòng, gật đầu: “Tiểu cô nương này thông minh thật. Lão phu ở dưới giếng suy nghĩ bao lâu, vừa ra tới đã bị ngươi suy luận hết rồi.”

Riêng Lục Uyên thì vẫn mơ màng. Tính cách hắn ngay thẳng, không giỏi loại suy luận vòng vo như thế này, liền hỏi thẳng: “Vậy còn chuyện xương cốt ở đáy giếng là sao? Các ngươi giải thích thế nào?”

Lâm Tịch đứng bên giếng quan sát cẩn thận, trong đầu nghĩ đến Yến Vô Nguyệt và những con trùng hắn nuôi cần ăn thịt người mới có thể cuốn lên gió lốc mà làm loạn.

Lúc đó nàng từng thấy kỳ lạ, cần bao nhiêu thi thể mới đủ cho đàn sâu ấy ăn để mang hắn bay lên không trung? Mãi đến khi liên hệ đến việc dân làng Hà gia thôn đồng loạt mất tích, nàng mới dần hiểu ra.

“Chắc chắn có người đã đến Hà gia thôn trước chúng ta, phát hiện xác chết khắp nơi nên tận dụng luôn, những người chết đó được dùng để nuôi sâu.

Sau đó để che giấu chân tướng, hắn ném thi thể dân làng xuống đáy giếng. Mạch nước ngầm khi ấy đã cạn, toàn bộ mặt đất sụp xuống. Tiết thần y khi dẫm trúng liền đạp ra một cái hố lớn, làm thi thể dưới đáy giếng theo rung chuyển mà rơi xuống động ngầm. Đó cũng chính là lý do vì sao dưới đáy giếng lại xuất hiện hang động.

May mà có Tiết thần y, chúng ta mới biết được chân tướng sự việc.

Hôm đó bọn họ định dùng Tiết thần y để hiến tế, phục vụ việc thi triển ảo thuật. Đáng tiếc, ngài ấy trốn thoát được. Không còn cách nào, bọn họ mới đến Ba Lãng Loan thôn bắt một dân làng khác để tạo ảo thuật mới.”

Lục Uyên giờ mới vỡ lẽ đôi chút: “Nói cách khác, nguyên nhân khiến mười mấy mạng người ở Hà gia thôn tử vong là do Tiêu Quận Vương khai thác quá mức rong biển dưới đáy biển sâu, làm chất độc lan vào mạch nước ngầm. Mà cả thôn này lại dùng nước đó để sinh hoạt, kết quả là toàn bộ bị trúng độc, không ai sống sót. Nhưng Tiết thần y, sao ngài biết bọn họ trúng độc gì?”

Tiết thần y rút từ trong ngực ra một quyển sách cũ nát: “Cũng may là nhờ cuốn 《Toàn giải các loại độc vật》 này. Vùng Ba Lãng Loan vốn là vùng biển sâu nguy hiểm, nghe nói còn có cả giao nhân. Lần này cũng coi như mèo mù vớ được chuột chết, ta không ngờ lại tra trúng thật.”

Lâm Tịch thấy quyển sách thì đưa tay muốn lấy, nhưng bị ông nhanh chóng tránh đi.

“Tiểu nha đầu, ngươi muốn học lén y thuật của ta à? Không dễ đâu.” Tiết thần y keo kiệt nhét lại sách vào trong ngực.

Lâm Tịch nghĩ bụng: mình vốn chẳng biết y thuật gì mà học lén. Chẳng qua nàng chỉ tò mò xem trong sách còn ghi chép những sinh vật kỳ lạ gì khác.

“Giờ câu đố cũng đã có lời giải, chúng ta phải nhanh chóng đến nha huyện Thanh Châu báo cáo.” Lục Uyên nói chắc nịch.

Phong Cùng từ trên xà nhà nhảy xuống, quỳ gối trước mặt: “Thuộc hạ cảm thấy vị chủ bộ kia có điểm không ổn, mong Thế tử cho phép thuộc hạ đi thăm dò.”

“Ngươi tưởng ta là Quốc công sao? Ta sẽ không để bất cứ ai phải hi sinh.” Lục Uyên đỡ hắn ta đứng dậy.

Tiết thần y như sực nhớ ra điều gì, vỗ mạnh vào vai Lục Uyên: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên! Trong hang vẫn còn thi thể của ám vệ, có lẽ là người cha ngươi phái đến, toàn bộ đều bị sát hại. Nơi này nhìn qua chẳng an toàn gì, ta vẫn nên quay lại chỗ cũ thì hơn.”

Nói rồi ông quay người, định nhảy xuống giếng, nhưng bị Lục Uyên giữ lại.

“Tiết thần y, ngài không thể đi. Ngài là nhân chứng duy nhất có thể làm rõ nguyên nhân cái chết của dân làng Hà gia thôn. Ta muốn đưa ngài đến nha huyện để khai báo rõ ràng với Chủ bộ.”

“Ta không đi!” Tiết thần y đột nhiên giở trò như trẻ con.

Lục Uyên ở bên cạnh dỗ mãi vẫn không được.

Lâm Tịch đành ôm trán, lớn tiếng nói: “Các người đừng ồn nữa!”

Mọi người lập tức im lặng.

“Hiện giờ chúng ta phải ra khỏi thành cầu cứu viện binh. Trần Triết đang ở đâu còn chưa biết, mà chúng ta không có đủ nhân thủ, lại đang ở vào thế bị động, rất bất lợi.” Lâm Tịch đề xuất kế hoạch.

“Nàng nói đúng, nhưng Phong Cùng cũng từng nói không ai có thể ra khỏi thành.” Lục Uyên nhíu mày.

“Không đúng. Vẫn còn một người có thể rời khỏi đây.” Lâm Tịch mừng rỡ xoay người, chỉ vào hình con bướm đang phát sáng trên vai Lục Uyên.

Lục Uyên hơi chần chừ, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó, hình như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Yến Vô Song.

Lâm Tịch vỗ nhẹ vai hắn để trấn an: “Yên tâm.”

“Được. Trước mắt, chúng ta cứ về khách điếm nghỉ một đêm đã. Tiết thần y, ngài không được bỏ trốn đâu đấy. Lần này để Phong Cùng bảo vệ ngài thật cẩn thận.” Nàng vừa nói vừa đẩy Phong Cùng tới bên cạnh thần y.

Phong Cùng còn đang định từ chối thì đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Lục Uyên lườm cho im bặt.

Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Nhưng hình như nàng đã quên một chuyện rất quan trọng.

Chiếc dao bạc tinh xảo đeo bên hông nàng đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên nhân xương người bị chuyển sang màu đen có thể tra cứu trên Baidu.

Bình Luận (0)
Comment