Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 55

Lục Uyên nghe An Quốc công thốt ra lời đó, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Hắn vốn nghĩ phụ thân sau từng ấy năm sẽ thay đổi ít nhiều, tiếc là vẫn như xưa, trước mặt một bộ, sau lưng một bộ khác.

“Hiện giờ ta nói rất nghiêm túc với ngài, Lâm Tịch là người ta yêu nhất trong đời.” Lục Uyên nghiêm mặt, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt phụ thân.

An Quốc công cũng lập tức đổi sắc mặt. Từ vẻ điềm đạm thường ngày, ông ta bỗng trở nên dữ tợn, giận dữ quát: “Không thể nào! Lục gia chúng ta là hoàng thân quốc thích, mang huyết mạch hoàng tộc, ta tuyệt đối không để con cưới một nữ nhân lai lịch bất minh, giống như mẫu thân con, một ả đàn bà lôi kéo cả nhà tạo phản!”

Lời ông ta vừa dứt, lập tức khơi lên vết thương trong lòng Lục Uyên. Trong đầu hắn như vang lên cảnh mẫu thân chết thảm năm nào.

Lục Uyên ôm đầu, mắt đỏ ngầu, gào lên: “Ngài không xứng làm phu quân! Khi mẫu thân lâm nạn, ngài nhẫn tâm bỏ rơi bà, còn ra tay gi.ết ch.ết bà trước mặt ta! Ngài là kẻ giết người máu lạnh!”

An Quốc công sững người.

Ông ta nhớ rất rõ năm đó, sau khi đại họa xảy ra, Lục Uyên tận mắt chứng kiến ông ta giết Trần thị, rồi đứng dưới mưa suốt một đêm, sau đó phát bệnh nặng. Tỉnh dậy, hắn không nhớ gì nữa.

Vài năm nay, ông ta cẩn thận che giấu tất cả, chỉ lo độc đinh duy nhất của mình gặp phải sơ suất. Trong phủ, ông ta đã cấm tất cả hạ nhân nhắc đến nguyên nhân cái chết của Trần thị, cũng nghiêm cấm đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Trần gia.

Không ngờ Lục Uyên lại biết rõ chân tướng cái chết của mẫu thân.

“Nàng ta đáng chết!” An Quốc công gằn từng chữ. “Ca ca nàng là Trần Cũng Thế, là kẻ dấy binh mưu phản. Nàng thân là quốc công phu nhân lại không chọn đại nghĩa diệt thân, ngược lại còn cầu xin ta tha mạng cho hắn. Vậy thì khác gì đồng lõa?”

Biết Lục Uyên đã rõ tất cả, ông ta cũng không cần giả vờ nữa.

Lục Uyên nhìn phụ thân, người đã từng đầu gối tay ấp với mẫu thân suốt mười mấy năm mà không thể tin nổi. Ông ta không những không tin thê tử mình vô tội, mà đến tận bây giờ vẫn khăng khăng cho rằng bà có tội.

Tay hắn siết chặt chuôi kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào An Quốc công.

“Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, nếu con thấy ta giết mẹ con là sai, vậy thì giết ta đi. Dù sao cái vị trí Quốc công này vốn cũng định để lại cho con.” An Quốc công ung dung bước về phía mũi kiếm, không hề né tránh.

Tay Lục Uyên run rẩy.

Hắn nhìn phụ thân từng bước tiến tới gần, ánh mắt lạnh băng chạm thẳng vào mũi kiếm, vậy mà bản thân hắn lại không thể xuống tay. Cuối cùng, kiếm rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng.

“Phế vật!” Ánh mắt An Quốc công đầy khinh miệt.

Lục Uyên phẫn nộ hét lên: “Dù ngài có chết, ta cũng không thèm kế thừa cái chức vị bẩn thỉu này của ngài! Thí thê giết vợ mà cũng xứng làm Quốc công sao?”

An Quốc công giận đến nỗi ngực phập phồng. Ông ta quát: “Nếu năm đó ta không làm như vậy, cả nhà Lục gia sớm đã bị liên lụy! Con giờ chắc cũng đã xuống mồ gặp mẫu thân tốt của mình rồi!”

Ông ta thở dài, ánh mắt u tối, như đang nhớ lại toàn bộ chuyện cũ.

Lục Uyên nghe vậy, liền cười lạnh một tiếng: “Hừ, ngài đừng giả bộ nữa. Khi mẫu thân còn sống, ngài đã sớm dây dưa không rõ với một phi tử trong cung. Đừng tưởng ta là kẻ ngốc không biết gì.”

Thì ra, Lục Uyên sớm đã biết tất cả, chỉ là hắn luôn giấu kín trong lòng, chưa từng nói ra mà thôi.

An Quốc công nghe hắn gào lên như thế thì vội vàng đóng chặt cửa phòng, thấp giọng quát:
“Con chán sống rồi à? Dám nói bậy bạ như thế! Ta với Thục phi nương nương trong sạch, đâu có chuyện gì mờ ám như con nói!”

“Ta đâu có nói tới Thục phi nương nương.” Lục Uyên cười lạnh, “Ngài tự dưng nhảy dựng lên làm gì? Hừ… ghê tởm.”

Lúc này, hắn đã chẳng còn để tâm đến lễ nghĩa hay tôn ti gì nữa, không kiêng nể gì mà mắng thẳng phụ thân.

Hắn lấy từ trong người ra một mảnh giấy có đóng dấu ấn của An Quốc công, vứt mạnh xuống đất:
“Về sau, cho dù ta có chết ở bên ngoài, cũng không cần ngài quản.”

Dứt lời, hắn xoay người đẩy cửa, bỏ đi không quay đầu lại.

Sắc mặt Lục Uyên u ám, có nỗi khổ mà không thể nói thành lời, chỉ đành bưng chén trà trước mặt lên, một ngụm uống cạn.

“Sư huynh, đây đâu phải rượu, huynh uống chậm một chút thôi.” Trần Nhiên nhìn ra sư huynh đang rất đau lòng, vội lên tiếng an ủi.

Còn Lâm Tịch thì ngồi bên cạnh, vừa nghe xong tiếng lòng của Lục Uyên, liền đưa tay đỡ trán, trầm tư suy nghĩ.

Nàng thầm nghĩ: Cái xã hội thối nát này thật đáng chết, liên lụy đến cả chín tộc, hoàng thất giết thê mà lại chẳng phạm pháp gì. Mình phải nhanh chóng đến lãnh cung nhảy giếng về nhà thôi!

Nàng thấu hiểu nỗi đau của Lục Uyên, liền nhẹ nhàng lên tiếng trấn an hắn: “Nhưng mà, tất cả chuyện này liên quan gì đến Hoàng hậu?”

Không ngờ Trần Nhiên lại là người lên tiếng trước, vẻ mặt đầy thương cảm: “Người từng ra vào quân doanh, đêm hôm khuya khoắt hẹn gặp sư phụ trong cung chính là Hoàng hậu. Là nàng bày ra tất cả những chuyện này.”

“Sao ngươi biết được?” Lâm Tịch nghi hoặc. Nàng nhớ lúc Trần Nhiên được cữu cữu của Lục Uyên mang về, vị nữ nhân kia đã sớm không qua lại nữa, sao hắn ta lại biết chuyện đó?

“Bởi vì ta đã tận mắt thấy.” Trần Nhiên nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt đầy kiên định. “Nữ nhân đó từng xuất hiện ở doanh trướng, cầu xin sư phụ cứu mạng.”

Hắn ta nhớ rất rõ, đó là đầu xuân năm ấy, khi hắn ta mới mười hai tuổi. Hôm ấy là dịp Tết Nguyên đán, các sư huynh lần lượt về nhà ăn Tết, cả Lục Uyên cũng đã sớm rời doanh trở về phủ An Quốc công.

Trong doanh chỉ còn lại một nhóm cô nhi, những đứa trẻ không cha không mẹ, được sư phụ thu nhận nuôi dưỡng.

Sư phụ không về nhà ăn Tết, mà lựa chọn ở lại cùng bọn họ đón giao thừa. Một sư huynh lớn tuổi mổ dê ăn mừng, mọi người ngồi quanh đống lửa, vừa sưởi ấm vừa trò chuyện rôm rả.

Mãi đến nửa đêm, sư phụ dường như nhìn thấy điều gì đó từ đằng xa, vội vã rời đi. Mà lúc ấy, Trần Nhiên đang đi tiểu sau rừng cây, vô tình bắt gặp sư phụ đang nói chuyện với một nữ nhân.

“Trần tướng quân, đã lâu không gặp.” Nữ nhân kia cười đưa tình, hai tay đông lạnh đến đỏ bừng.

Sư phụ sắc mặt lạnh nhạt, quay đầu đi chỗ khác: “Hai năm trước chẳng phải đã nói không gặp lại nữa sao? Giờ nàng đến đây, không sợ Hoàng thượng trách tội à?”

“Trần lang, thiếp sai rồi, thật sự sai rồi. Lúc đầu không nên nảy sinh tâm tư ấy. Nhưng bây giờ việc đã rồi, phản quân bị Hoàng thượng phát hiện, nếu truy đến ta, chúng ta sẽ âm dương cách biệt.” Nữ nhân quỳ xuống đất, nắm lấy áo choàng của sư phụ mà khóc lóc cầu xin.

“Hoàng hậu! Nàng thật quá hồ đồ!” Sư phụ giận đến mức bốc khói bảy khiếu, hét lên một tiếng.

Trần Nhiên không dám tin, dùng tay che miệng lại. Hắn ta không ngờ nữ nhân xinh đẹp kia lại là Hoàng hậu, càng không ngờ lại nghe thấy hai chữ “phản quân”, liền sợ hãi núp sau gốc cây, không dám nhúc nhích.

“Thiếp sai rồi, thiếp thật sự sai rồi. Nếu năm đó chọn Trần lang thì đã không đến nỗi này. Khi ấy bị ma xui quỷ khiến mới gả cho người đó. Hắn không hề yêu thiếp, còn muốn giết cả con thiếp, lại cùng ả tiện nhân kia tư tình bỏ trốn. Trần lang, chàng nói thiếp phải làm sao đây?” Bà ta ngồi dưới đất khóc như hoa lê đẫm mưa, khiến ai nhìn cũng động lòng.

Ngay cả Trần Nhiên khi ấy còn thấy xót xa, huống hồ là sư phụ từng có tình cảm với bà ta.

Sư phụ nhìn bà ta như thế thì mềm lòng, bước đến đỡ Hoàng hậu dậy:
“Dưới đất lạnh lắm. Ta có thể gánh tội thay nàng, nhưng nàng phải bảo đảm an toàn cho dòng họ Trần và đám đệ tử của ta. Chúng nó đều vô tội, nàng tuyệt đối không được làm tổn thương họ.”

“Được, thiếp hứa với chàng.” Hoàng hậu lập tức đồng ý.

Hai người ôm nhau dưới tàng cây, còn Trần Nhiên thì lặng người núp phía sau, run rẩy không thể cử động.

Sáng hôm sau, sư phụ bị bắt vì tội mưu phản, nhưng lời hứa của Hoàng hậu chỉ là gió thoảng mây bay. Bà ta không những không giữ lời mà còn thừa cơ tiêu diệt cả nhà họ Trần, để bịt miệng bất kỳ ai có thể biết chuyện bà ta từng tư tình với Trần tướng quân.

Những sư huynh khác đều bị giết sạch. May mà Trần Nhiên sớm biết nguy hiểm, lén chạy đến tìm Lục Uyên, trốn trong phòng củi phủ An Quốc công mới giữ được mạng.

Chính mắt hắn ta cũng chứng kiến cảnh An Quốc công sát thê đêm hôm đó, nên càng hiểu rõ nỗi đau trong lòng sư huynh.

Sau đó, hắn ta nghĩ cách để Lục Uyên giả vờ mắc bệnh, rồi cải trang làm thư đồng, hai người cùng rời khỏi kinh thành, đến Thiều Sơn thư viện đọc sách, tránh xa những thị phi trong hoàng cung.

Trần Nhiên vẫn luôn muốn kế thừa ý chí của sư phụ, báo đáp quốc gia. Vì thế, hắn ta dứt khoát tòng quân, xuất chinh khắp các vùng biên giới, thu phục đất đai đã mất. Sau khi trở về triều, hắn ta đảm nhiệm chức vụ thủ vệ.

Còn Lục Uyên thì chọn cách mai danh ẩn tích, quyết cắt đứt quan hệ với phủ Quốc công.

Lâm Tịch nghe xong những chuyện họ kể, không khỏi cảm thán thế sự xoay vần, biến đổi khôn lường.

Nàng trêu ghẹo: “Hoàng hậu xấu xa như vậy, ngươi còn thích bà ta à?”

Trần Nhiên lại nói: “Hoàng hậu xuất hiện gần đây trong cung, không phải là Hoàng hậu thật sự.”

Hai người đối diện nghe xong đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau.

“Ngươi nói vậy là sao?” Lục Uyên tò mò hỏi.

Trần Nhiên nghiêm túc phân tích: “Ta từng gặp Hoàng hậu, bà ta vốn có vẻ ngoài dịu dàng, hoàn toàn không giống người hiện tại trong cung, khuôn mặt kiều mỵ diễm lệ, còn trẻ đẹp lạ thường. Nói thật, Hoàng thượng đã đầu bạc cả rồi, mà Hoàng hậu lại không có lấy một nếp nhăn, các ngươi không thấy kỳ lạ sao?”

Lâm Tịch vốn tưởng người này chỉ biết múa đao múa kiếm, ai ngờ lại là “giả heo ăn thịt hổ”.

“Cũng đúng là kỳ lạ thật,” nàng nói, “nhưng người trong cung gặp Hoàng hậu đâu có ít, nếu thật sự như vậy thì lẽ ra họ phải sớm phát hiện mới đúng. Hơn nữa, Lục Uyên cũng từng gặp Hoàng hậu vài lần rồi mà?”

Trần Nhiên tiếp lời: “Quên không nói, còn một điểm khiến ta thấy đáng nghi: năm đó sau khi Hoàng hậu trúng độc, toàn bộ cung nhân bên cạnh bà ta đều bị thay đổi. Các đại thần từng gặp qua dung mạo của bà ta năm xưa cũng lần lượt chết một cách bí ẩn. Còn sư huynh, các ngươi không thấy sao, hắn liên tục gặp thích khách trên đường tra án.”

Lâm Tịch lúc này mới vỡ lẽ. Nàng chợt hiểu vì sao có nhiều người muốn giết Lục Uyên đến thế, không chỉ đơn giản vì hắn là thế tử.

“Vậy huynh phải cẩn thận.” Nàng nhìn Lục Uyên đầy cảm thông, khiến Trần Nhiên phì cười.

Hắn ta cười nhạo: “Người nên cẩn thận là ngươi mới đúng, Lâm ngự y. Ngươi từng xông vào tẩm cung Hoàng hậu, chẳng lẽ chưa từng thấy dung mạo thật của bà ta?”

Lâm Tịch không phục, phản bác: “Là ta bị ép vào đó, hơn nữa lúc ấy bắt mạch thông qua màn che, ta chưa từng thấy mặt.”

Huống hồ, trong cung có người muốn giết nàng, chưa chắc là Hoàng hậu. Sau khi nàng bắt mạch xong còn xác nhận bệnh tình của Hoàng hậu rất nặng, sống chẳng được bao lâu nữa.

Nàng thật sự không hiểu, một người gần đất xa trời sao bỗng dưng lại “mặt sáng mày rỡ” được?

“Chẳng lẽ Hoàng hậu trong tẩm cung cũng là giả?” Nàng mạnh dạn đoán.

“Không chừng.” Trần Nhiên cười thần bí.

Đúng lúc này, Lục Uyên chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Sư đệ, hoàng trưởng tử khi nào về kinh?”

“Người đưa tin nói vài ngày tới sẽ đến hoàng thành.” Trần Nhiên trả lời.

“Không ổn rồi!” Lục Uyên đột ngột đứng dậy, vẻ mặt lo lắng, “Mấy năm trước, hắn ta bị liên lụy vì vụ phản nghịch do bà ta gây ra, phải gánh tội thay. Giờ xem ra bà ta lại đang muốn giở trò cũ. Hoàng thượng bệnh nặng, không còn con nối dõi khác, thì hoàng trưởng tử đương nhiên là người thừa kế.”

“Không đúng,” Lâm Tịch nhắc nhở, “trong tay chúng ta chẳng phải còn có một hoàng trưởng tử thật sao?” Nói xong liền lấy miếng ngọc bội trong lòng ra.

Lục Uyên vội lắc đầu: “Ngươi ngàn vạn lần đừng mang thứ này vào cung khoe khoang. Hoàng thượng chưa tỉnh, không ai có thể chứng thực thân phận Trần Triết.”

Lâm Tịch bỗng nhớ tới đề thi mùa thu năm nay, trong đó có một nội dung là chữa trị cho Hoàng thượng. Nàng vội nói cho hai người biết.

Cả hai đều đồng loạt lắc đầu, cho rằng hành động đó quá nguy hiểm.

“Nàng tuyệt đối không được tham gia kỳ khảo thí đó,” Lục Uyên nghiêm trọng căn dặn, “Hoàng hậu cố ý muốn Thái Y Viện cử thí sinh đến bắt mạch cho Hoàng thượng, chờ họ không cứu nổi thì vin cớ xử tử toàn bộ thí sinh.”

Hắn siết chặt cổ tay nàng, lo lắng nhắc nhở.

“Sơn nhân tự có diệu kế, các ngươi cứ chờ xem.” Lâm Tịch ngạo nghễ nói, nàng không tin vào tà ma.

Bình Luận (0)
Comment